Chương 14: (Vô Đề)

Buổi họp lớp đã trôi qua được một thời gian, tết cũng đã đến cận kề.

Công việc của tôi vẫn không chút khởi sắc liền dứt khoát bỏ qua một bên, chuyên tâm bán hàng cùng mẹ ở chợ.

Đôi lúc, tôi nhớ lại lời Nam khi được hỏi bao giờ có cỗ mà tự mình đỏ bừng mặt, tim đập lên liên hồi, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.

Cô ấy trong lời anh hẳn là nói tôi đi.

Như lúc này, tôi đang nghĩ đến anh mà tự cười một mình.

Mẹ tôi ở bên cạnh không nhịn được hỏi.

"Bị gì thế? Mặt đỏ như uống rượu vậy con?"

Tôi chột dạ thu lại biểu cảm của mình, chuyên tâm xử lý những đơn hàng online.

"Chiều nay mẹ trông cửa hàng nha, con phải vào thị trấn có việc."

Ừ, biết rồi!

Mẹ tôi chẳng cần hỏi, lập tức đồng ý.

Nam báo anh bận, đã mấy ngày chúng tôi không gặp nhau, tôi có chút nhớ anh ấy.

Vừa hay hôm nay đến ngày phải đi thông báo tìm việc làm, tôi dự định tiện thể vào gặp anh.

Từ ngày được Mây nhắc nhở, tôi bắt đầu suy nghĩ, không hiểu sao Nam mãi không tỏ tình.

Phải chăng, lời từ chối của tôi năm ấy động tĩnh quá lớn, khiến anh có bóng ma tâm lý.

Vậy nên, tôi đang suy tính phải chủ động một chút.

Đột nhiên, một trận huyên náo phát ra từ phía cuối chợ.

Tôi theo bản năng thích hóng hớt liền ngay lập tức phi từ trong cửa hàng vọt ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, tôi sững người nhìn từng đợt khói đen bay lên, lại nghe từng tiếng người hô hoán ầm ĩ.

"Có cháy, cháy rồi, cháy rồi..."

Tôi hốt hoảng, mẹ tôi cũng hốt hoảng từ bên trong chạy ra, hai mẹ con nhìn nhau, đều nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.

Tôi nhanh chóng chạy đi tìm xô chậu, hai mẹ con cùng lao về phía có cháy.

Tôi không hề biết, lúc này vừa hay Nam đi đến đầu ngõ, tay xách một túi đồ định đến gặp tôi.

Anh gọi cho tôi mấy cuộc, nhưng lúc này tôi cùng mẹ đã đi dập lửa, tất nhiên không thể nghe điện thoại.

Nam gọi liên tục cho cô không được, nhắn tin không trả lời, không hiểu sao anh có chút sốt ruột.

Bỗng nhiên, anh nghe thấy tiếng ồn ào từ phía chợ, vừa ngoảnh lại đã thấy khói bốc lên đen sì, bầu trời bị khói nhuốm đen mất một khoảng.

Anh nhớ ra, nhà Linh Đan có cửa hàng ở đó, chỉ nghĩ đến đây, anh đã sợ hãi bỏ lại túi đồ lao về phía trước.

Trong chợ, tiếng hô hoán, tiếng người chạy, tiếng xô, chậu, tiếng nước ào ào, tất cả tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và lộn xộn.

Chợt có người kêu to.

"Hình như có người bị thương rồi..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!