Chương 25: Yến hội Trình gia (Hạ)

Thiếu Thương lạnh mặt đứng dưới mái hiên, hít sâu mấy hơi khí lạnh mùa đông, lạnh đến nỗi ống phối cũng thấy tê dại.

Nàng rất sẵn lòng quên đi tuổi thơ của mình, nhưng sau khi tới cái địa phương rách nát này, những lời đàm tiếu, chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt thành kiến... Mẹ nó lại một lần nữa đổ dồn lên người nàng!

Khó khăn lắm mới xông qua địa ngục cao khảo, thi đỗ vào khoa tốt nhất của trường đại học TOP10, ngoài ra còn có một học trưởng chất lượng thầm mến, mắt thấy tương lai thật đáng mong đợi, bây giờ lại bắt nàng phấn đấu thêm một lần nữa, lão thiên xảo trá quả là đáng chết!

Thiếu Thương càng nghĩ càng giận, ngay cả dưới hiên cũng đứng không nổi nữa, kêu Liên Phòng phủ thêm áo lông cho mình, ra sức đi khỏi đình viện, không cho bất cứ tỳ nữ nào đi theo.

Từ nhỏ mỗi khi có chuyện phiền lòng nàng đều thích ở một mình, dạo bước đi loạn một mạch không có mục đích, đi mệt rồi thì không có sức để nghĩ nữa.

Lúc này chính đường và đông viện Trình phủ đều là tiếng chạm chén, khách khứa như mây, thị tỳ như thoi đưa, Thiếu Thương hờ hững liếc qua, cũng không quay đầu lại mà đi về sân nhỏ phía tây.

Tòa phủ đệ này chiếm diện tích không nhỏ, sau khi Trình gia chuyển vào nhân thủ và thời gian đều không đủ, bởi vậy rất nhiều nơi còn chưa thu dọn xong. Tỉ như sườn núi nho nhỏ phía tây này, nghe nói Vạn lão phu nhân thích yên tĩnh, thế nên cũng chưa từng sửa lại.

Thiếu Thương phóng mắt nhìn qua, bên kia có hai ba ngọn núi đá xiêu xiêu vẹo vẹo, một mảnh hồ nước nhỏ đã kết băng, còn có hơn mười gốc cây khô già không rõ chủng loại.

Nếu so với thể lực đời trước, Thiếu Thương ước chừng có thể đem ngọn núi này giẫm dưới chân bốn năm lần liên tiếp, nhưng hiện tại mới bò đến đỉnh bánh bao nàng đã thở hổn hển như trâu, sau khi chật vật trượt về lại sườn núi, nàng run chân di chuyển đến bên hồ nước, tìm một khối đá tròn lớn khô ráo lạnh như băng nằm bò lên.

Từ từ chỉnh lại tư thế ngồi của mình, Thiếu Thương chợt nhớ tới đời trước đã đọc qua một cố sự ——

Hoa khôi tiền nhiệm về hưu lần thứ N cự tuyệt người si tâm đau khổ theo đuổi mình nhiều năm, biểu thị hồng trần mỏi mệt, bản thân không có ý định kết hôn, sau đó liền biến mất khỏi nhân gian.

Rất nhiều năm sau, người si tâm kia lại lần nữa gặp được hoa khôi, phát hiện nàng đã gả cho một trượng phu bình thường, đồng thời sinh con dưỡng cái, ngày ngày củi gạo dầu muối.

Người si tâm sụp đổ:

Em đã nguyện ý lấy chồng, vì sao không gả cho tôi? Chồng em cũng không nhiều tiền hơn tôi bao nhiêu.

Hoa khôi đáp lại: Anh biết đánh đàn ca hát, anh ấy ngay cả khuông nhạc cũng xem không hiểu; anh một thân văn thơ, anh ấy chỉ thích xem tạp chí báo chí; anh phong độ hiên ngang, anh ấy còn thấp hơn tôi ba tấc.

Nhưng có một điểm tốt, trước kia anh ấy chưa từng gặp tôi hay dù chỉ nghe nói về tôi, vì vậy cũng không biết quá khứ của tôi, chỉ coi tôi như một quả phụ độc thân, thế nên tôi gả cho anh ấy.

Người si tâm choáng váng:

Trước giờ tôi chưa từng để ý đến quá khứ của em.

Hoa khôi trả lời: Không để ý không bằng không biết, tôi mệt rồi, cũng không phải người kiên cường, không muốn lại vì quá khứ mà hao tâm tổn trí.

Thiếu Thương đối với câu nói

"Không để ý không bằng không biết" này rất có sự cảm thông, con người không yếu ớt đến thế, không cần nhiều sự đồng tình an ủi như vậy, bản thân nàng có thể tự giải quyết, chỉ là không muốn để người khác biết mà thôi.

Cho nên nàng đặc biệt có thể hiểu được Doãn Hưởng Triết* dù thế nào cũng không tiếp nhận thanh mai cao quý mỹ mạo ôn nhu săn sóc, cuối cùng lựa chọn nữ chính ngốc bạch ngọt, không phải thanh mai không tốt, mà là hắn thực ra cũng không cần ngươi khéo hiểu lòng người, không cần ngươi đồng cảm khuyên giải, chỉ cần ngươi hoàn toàn chưa thấy qua thời thiếu niên chật vật của hắn mà thôi.

*Doãn Hưởng Triết: nhân vật trong bộ phim

"Thời Quá Khứ - All About Eve".

Thời sơ trung cao trung của Thiếu Thương cũng đã từng hâm mộ nhóm nữ sinh đùa giỡn vui cười cùng đi canteen tự học buổi tối, cũng không phải không có nữ sinh muốn làm bạn với nàng, nhưng dường như có một vách ngăn kỳ lạ, các nàng dù thế nào cũng không thể trở thành bạn tốt.

Ngược lại trong ký túc xá đại học, bốn nữ mọt sách đến từ trời nam đất bắc tập tính bất đồng, thậm chí tính cách đều không tốt cho lắm, ngày ngày cùng vào cùng ra, vui vẻ hòa thuận, phi thường hòa hợp.

Truy cứu gốc rễ sâu xa, có lẽ là vì các nàng trước giờ đều chưa từng thấy qua tuổi thơ chật vật của Du Thải Linh.

—— Nhưng ở cái thế giới xa lạ này, đi đâu tìm được người không biết về quá khứ khó xử của Trình Thiếu Thương đây?

Nghĩ tới vĩnh viễn không có cách nào gặp lại bạn tốt, trong lòng Thiếu Thương ảm đạm, ủ rũ đối diện với mặt băng lạnh lẽo.

"... Tiểu thư, đã lâu không gặp?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!