Chương 16: Án ly hôn (tiếp tục)

Sau bữa tối ngày hôm đó, Tiêu phu nhân liền tóm lấy Thiếu Thương đang muốn đi tìm huynh trưởng tiếp tục hàn huyên chuyện Thái học, nói phải đi làm lễ chào hỏi với người nhà Cát gia. Thiếu Thương biết đưa đầu là đao rụt đầu cũng là đao*, liền dứt khoát đồng ý.

Ai ngờ trong cư phòng của khách nhân, Cát thái công cùng Cát cữu phụ đều không thấy đâu, chỉ có Trình Ương đang nằm trên gối Cát cữu mẫu, cúi đầu thút thít.

Đưa đầu là đao rụt đầu cũng là đao*: dù sao cũng chết, thà rằng liều mình một phen chiến đấu.

"... Cữu mẫu, người mang con trở về đi. Con muốn về nhà, con muốn về nhà!"

"Ai, Ương Ương ngốc, nơi này mới là nhà của con, có phụ mẫu người nhà của con..."

Ai ngờ Trình Ương khóc càng dữ dội hơn: "Từ nhỏ cữu mẫu đã dạy con hiếu thuận, phụ thân lạnh nhạt, con còn có thể hầu hạ chăm sóc. Nhưng mẫu thân, mẫu thân... Con đến Trình gia ngày thứ hai, người liền đuổi Niệu Niệu đi, về sau con nghe nói Niệu Niệu suýt nữa mất mạng!

Những ngày qua, người ngay cả nói chuyện với con cũng không được hai câu, mỗi ngày chỉ lo cưng chiều Âu nhi, trách mắng phụ thân, nói xấu bá mẫu trước mặt tổ mẫu, tính toán mấy chuyện xấu xa, con, con thật sự hổ thẹn không chịu nổi... Con không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, cữu mẫu, người dẫn con về nhà đi..."

Cát cữu mẫu nghe vậy trong lòng đau đớn, Trình Ương khi còn trong tã lót đã được ôm tới bên cạnh nàng, lúc ấy nàng còn chưa có tôn bối, con cái cũng đều lớn hết cả, đứa nhỏ này là do nàng thịt liền thịt nuôi lớn, từ lúc còn bi bô tập nói từng chút trưởng thành, từ đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, lớn lên đôn hậu trung thực, nàng thực sự yêu còn hơn cả sinh mệnh mình.

Nàng rưng rưng nói:

"Ương Ương, nghe cữu mẫu, ở Trình gia con mới có tiền đồ..." Còn chưa nói xong, Trình Ương đã khóc ròng nói:

"Con không cần tiền đồ, con chỉ cần cữu mẫu cữu phụ thôi!"

Tiêu phu nhân thở dài, nhanh chóng gọi thị tỳ tới thông báo.

Thiếu Thương ở một bên thầm nghĩ: Ồ, xem ra Trình Ương cùng Trình Thiếu Thương trước kia cũng không quen thuộc, như vậy ngược lại rất tốt.

Lúc vào nhà, Thiếu Thương trông thấy Cát cữu mẫu cùng Trình Ương đều đang liều mạng lau nước mắt, lại chỉnh trang y dung, Tiêu phu nhân tự nhiên như không thấy ngồi xuống, cười chào hỏi.

Hai bên ngồi đối diện nhau, hỏi han mấy câu, Thiếu Thương mới biết Cát thái công tuổi già sức yếu, đã sớm đi ngủ, Cát cữu phụ thì bị Trình lão cha kéo đi uống rượu ôn lại chuyện xưa rồi.

—— Kéo thông gia vừa nãy còn đang bàn chuyện ly hôn đi uống rượu, loại chuyện này cũng chỉ có trượng phu mới làm ra được. Tiêu phu nhân âm thầm phỉ báng, trên mặt bày ra nụ cười, một bên thúc giục nữ nhi hành lễ vấn an.

Thiếu Thương vội vàng thể hiện thành quả mấy ngày nay huấn luyện, hai tay lập tức cong lại, liền mạch quỳ gối, cung kính cúi đầu bái lạy; nhớ tới Cát gia đặc biệt mang tới cho nàng quà mừng năm mới, lễ này cũng coi như không lỗ.

Cát cữu mẫu sau khi thụ lễ, tất nhiên là hết lời khen ngợi, có điều trọng điểm khen ngợi là tướng mạo Thiếu Thương cùng tư thế hành lễ, còn lại cầm kỳ thư họa, truyền thống ngự gia quản tỳ, tài cán thục nữ, nàng rất tri kỷ nhất loạt đều không đề cập đến.

Nữ thúc* nhà ta...

Nữ thúc*: ý chỉ Cát thị

Vốn dĩ Cát cữu mẫu lại muốn thay Cát thị nhận lỗi, ai ngờ vừa mở miệng liền bị Tiêu phu nhân rất thẳng thắn đánh gãy, nói:

"A tỷ đừng nói nữa, hai nhà chúng ta là láng giềng gần nhau, còn có gì không rõ. Chẳng lẽ a tỷ chưa từng chịu khổ vì nàng? Trưởng tẩu như mẫu, nhưng lại không thể như mẫu thân thực sự nên đánh thì đánh, nên phạt thì phạt, a tỷ chịu khổ cũng không có chỗ nói ra!"

Cát cữu mẫu thở dài, nói:

"Khổ của ta nhận xong rồi, sau này nàng gả vào nhà muội, lại đến phiên muội chịu khổ." Tiêu phu nhân lắc đầu cười:

"Lần này nàng bị thái công đưa về nhà, người chịu khổ lại là tỷ rồi. Nói cho cùng, vẫn là ta có lỗi với tỷ."

Cát cữu mẫu khoát tay, cười nói:

"Ta cũng đã từng này tuổi rồi, chẳng lẽ còn có thể mặc nàng khi dễ. Trước khi đến đây, quân cữu đã phân phó người thu dọn xong thôn trang bên cạnh, sau khi trở về để nàng qua đó ở, tu thân dưỡng tính cho thật tốt!"

Cát thị tưởng rằng mình vẫn là thiên kim cành vàng lá ngọc trên tay Cát gia năm đó sao.

Tiêu phu nhân nhớ tới cái bạt tai phẫn nộ của Cát cữu phụ vào sáng nay, nhẹ gật đầu: Vậy thì tốt rồi.

Hai người một bên thảo luận về Cát thị, một bên quan sát hai bé gái bên cạnh. Chỉ thấy Trình Ương nghe được mẫu thân bị nghị luận, vẻ mặt khó xử, hai tay chống đầu gối, đầu cúi thấp gần như chạm tới sàn nhà, Trình Thiếu Thương lại vẻ mặt như thường, vừa không phẫn nộ, cũng không có ý vui sướng khi người gặp họa, chỉ nghiêng đầu đánh giá bài trí trong khách phòng, còn xắn tay áo lên, giúp tỳ nữ bưng mâm thức ăn tiến vào đem từng bát sữa đặc bày ra trước mặt mọi người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!