Chương 14: Huynh đệ Trình gia (Hạ)

Ba ngày sau, một nhà Trình Chỉ cuối cùng đã tới. Người còn chưa đến, Thiếu Thương đã biết vị tam thúc này nhất định chính là nhi tử mà Trình mẫu yêu nhất.

Trong thời gian hoàn thành bài tập mỗi ngày (vấn an Trình mẫu), nàng ngạc nhiên phát hiện Trình mẫu cũng không rảnh mà gây khó dễ mình, nói chính xác là, cho dù nàng không tới vấn an Trình mẫu thì cũng sẽ không bị phát hiện.

Bởi vì Trình mẫu còn bận hỏi Tiêu phu nhân liên hoàn mười tám câu hỏi: từ loại sữa Trình Chỉ thích uống cho đến nước rửa chân, từ nhân bánh Trình Chỉ thích ăn cho đến lõi gối yêu thích, khả năng liên tưởng phong phú, năng lực khai thác vô hạn, quả thực là tiêu chuẩn của bình luận viên sự kiện đẳng cấp quốc tế!

Tiêu phu nhân chịu không nổi nữa rồi, một ánh mắt đưa qua, Hồ lão bà nhanh chóng xuất trận, dẫn Trình mẫu hồi tưởng lại chuyện cũ 'a Chỉ nhà ta', từ hình dáng nước tiểu thấm ướt đệm giường hồi còn nhỏ không giống người thường, cho đến hầu kết vừa lộ ra một góc đã có thôn cô (hoặc mẹ thôn cô) đến dụ dỗ, nói cho đến khi Hồ lão bà mệt đến miệng khô lưỡi khô, Trình mẫu mới coi như phát huy được tám phần công lực.

Tình cảnh này, Thiếu Thương lại thô tục nghĩ —— cái này người biết là muốn gặp nhi tử thì thôi đi, người không biết còn tưởng là muốn gặp lão nhân tình xa cách nhiều năm cơ đấy.

Song chỉ là, đợi đến lúc gặp được Trình tam thúc, Thiếu Thương lập tức tự kiểm điểm lại bản thân quá hạn hẹp rồi.

Trình Chỉ là một mỹ nam tử khiến người ta vừa gặp liền quên đi trần tục, nhìn qua khoảng trên dưới ba mươi tuổi, dưới cằm có vài cọng râu văn sĩ, khuôn mặt trắng ngần, mặt mày tuấn tú, sáng ngời như núi xanh ngăn ngắt, cười một tiếng lại tựa gió xuân thổi hiu hiu, Thiếu Thương từ lúc tới nơi này, trong số nữ tử tướng mạo đẹp nhất đương nhiên là Tiêu phu nhân, nhưng trong đám nam tử còn chưa có nhân vật nào khiến mắt nàng sáng đến nhường này đâu.

Thiếu Thương vừa ở trong lòng ngẩn ngơ chưa được hai giây, chỉ nghe trước mặt Trình mẫu đã mềm mại than lên một tiếng 'Ai ôi', một tay vỗ lên lồng ngực đang phập phồng dữ dội, hai mắt rưng rưng, sau đó cùng với một tràng tiếng 'Con của ta' liền nhào qua, vừa sờ lồng ngực Trình Chỉ hỏi 'Có phải gầy đi không' vừa ôm cánh tay cười mắng 'Cái đồ vô lương tâm nhà ngươi nhiều năm như vậy mới trở về', Hồ lão bà ngăn cũng ngăn không được, hoàn toàn đem thê tử Tang thị đứng bên người Trình Chỉ xem như không tồn tại.

Thiếu Thương lảo đảo một cái, xém chút nữa vui đến nỗi đả thông hai mạch nhâm đốc —— nàng hạn hẹp ở chỗ, một mực đem mạch suy nghĩ cố định tại hình thức phim truyền hình mẹ chồng ngày xưa, đây nào phải lão nhân tình, mà quả thực chính là lão tỷ tỷ xuất tiền xuất lực dâng cho oppa trên đầu quả tim nha.

Trình Thiếu Cung nhẹ nhàng tiến lên một bước, đến gần bên tai Thiếu Thương:

"Thu liễm lại chút, a mẫu nhìn muội đấy." Thiếu Thương chuyển tầm mắt, quả nhiên Tiêu phu nhân đang không vui nhìn nàng, vội vàng đè xuống khóe miệng đang cong, nghiêm túc đứng yên.

Cũng may Tang thị đi qua kéo lấy Tiêu phu nhân, hai người cười nói gì đó, lúc này Tiêu phu nhân mới không còn chú ý tới Thiếu Thương nữa.

Thừa dịp đám người đi đến đại sảnh chính phòng, Trình Thiếu Cung lại đến gần kề tai nói nhỏ:

"Muội chuyển sắc mặt cũng quá gượng gạo rồi." Thiếu Thương mặt ủ mày chau nói:

"Sao a mẫu cứ nhìn muội chằm chằm như vậy, muội biết muội hành xử không cẩn trọng, nhưng chẳng phải đang từ từ sửa đây sao."

Trình Thiếu Cung nhỏ giọng cười nói:

"Đây là a mẫu sợ chúng ta ngày thường như vậy thành thói quen, sau này lúc ra ngoài không chú ý bị người ta bắt được nhược điểm, năm đó a mẫu không rảnh để ý đến chúng ta, còn cố ý cho người tới canh chừng đấy."

"Thế nên sau này từng người các huynh mới đều luyện được cái bộ dáng đấy hả." Thiếu Thương trong mắt tràn đầy nghi ngờ.

Từ sau ngày nhận người thân đó, hai vị huynh trưởng còn tốt, vội vàng tìm thầy thăm bạn, giao thiệp xã giao, còn vị ca ca sinh đôi này lại một ngày tìm mình ba hồi, không quen cũng phải quen.

"Không có, bọn huynh mua chuộc hắn rồi."

Trình Thiếu Cung hai tay giấu trong tay áo, cười rất quy củ, rất có giáo dưỡng.

Thiếu Thương: ...

Vẻ mặt nàng nghiêm lại, từ chối cùng học sinh trung học này nói chuyện, kiêu ngạo của sinh viên đại học danh tiếng vẫn phải giữ.

Đôi huynh muội song sinh đi theo phía sau mọi người, từ từ chậm rãi, Trình Thiếu Cung nghiêng mắt liếc Thiếu Thương —— nếu vị muội muội sinh đôi này ngu ngốc lại ương ngạnh giống như lời đồn, hắn chưa chắc sẽ nhiệt tình như vậy.

Có điều, lúc trước cũng không nghĩ tới muội muội nhỏ lại thú vị thế này; bộ dáng trẻ con lại thỉnh thoảng cứ như ông cụ non, một bộ đầy bụng tâm sự. Lời nói khi thì hiểu chuyện nhu thuận khiến ngươi thương xót, khi thì chua ngoa đanh đá khiến ngươi ói ra máu.

Về phần khi nào nhu thuận khi nào thì chua ngoa, theo cách nói của nàng 'Hoặc là xem tâm trạng, hoặc là tùy thời tiết'... lúc ấy Trình Thiếu Cung chỉ muốn đem con bé thấp hơn mình một cái đầu này đè xuống đấm cho một trận.

Mấy ngày nay gặp mặt, nàng không ngừng hỏi mình tình hình bên ngoài, cái gì mà 'Những nơi nào đã quét sạch đạo phỉ', 'Nữ tử có thể ra ngoài chơi không', 'Ruộng nương thu hoạch được bao nhiêu thạch', 'Dân chúng có thể làm được những nghề buôn bán nào'... vụn vặt lẻ tẻ đông một cái tây một cái, có khi ngay cả việc bình thường nhất nhất nàng cũng muốn hỏi, vừa giống trẻ nhỏ lại vừa giống người từ trong núi mới ra, thực sự hoàn toàn không biết cái gì.

Tình hình kỳ lạ mâu thuẫn như vậy, nghĩ cũng biết trước đây Cát thị giáo dục Thiếu Thương thế nào —— Trình Thiếu Cung không khỏi chán nản, thế cho nên đến giờ mình vẫn chưa xuống tay đánh phát nào.....

Trên thịnh yến, đầy đủ các loại món ăn, Tiêu phu nhân đem chân gấu nướng chuẩn bị hơn nửa ngày bưng ra, Thiếu Thương nhờ phúc cũng được chia nửa cái, cảm thấy thịt vừa vào miệng thơm ngon béo ngậy, non mịn tươi mềm, càng nhai càng có hương vị.

Lần đầu tiên trong đời được ăn loại đồ quý hiếm thế này, Thiếu Thương ăn rất chăm chú, lúc ngẩng đầu lên lại thấy Trình tam thúc đã bị kéo đến bên cạnh Trình mẫu, lại tiếp tục vừa bị sờ vừa vị ôm, Trình Chỉ rốt cục tiêu sái không nổi nữa, đũa cũng cầm không vững, 'Ai ai' vài tiếng không ngừng liếc mắt cầu cứu huynh trưởng, ai ngờ Trình Thủy chỉ ha ha ngồi trước bàn, bày ra bộ dáng tươi cười vui mừng, có điều Thiếu Thương vẫn nhìn ra trong mắt hắn rõ ràng là vui sướng khi người gặp họa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!