Edit: Trúc
Beta: Khánh Vân
Lăng Bất Nghi nhẹ nhàng nâng Thiếu Thương lên cao ngang vai mình, giống như dùng ngón tay nhéo sau cổ một con mèo nhỏ yếu ớt, không cần tốn nhiều sức. Hai chân nữ hài cách mặt đất, sự an toàn của toàn thân đều gửi gắm trên hai cánh tay hắn, nàng lập tức hô to gọi nhỏ hoảng sợ không thôi.
Giờ này phút này, mạnh yếu rõ ràng. Nhưng mà Lăng Bất Nghi tự hỏi, nhấc lên rồi thì sao? Chẳng lẽ thật sự muốn cho nàng ngã chết.
Hắn nghĩ đánh là không thể đánh, nếu là đánh một trận là có thể giải quyết vấn đề, vậy hắn nhất định là người có đạo lý nhất khắp thiên hạ.
Sau đó, hắn cũng không thể dùng mồm mép với nàng được, bởi vì nữ hài này có một bộ ngụy biện quỷ dị lại có thể trước sau như một thành công với bản thân hắn, nếu thật cãi nhau thì hươu chết về tay ai cũng còn khó nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu đánh không được mắng không được, như vậy chỉ còn dọa là tốt nhất, hai tay hắn hơi dùng sức, càng nhấc nữ hài lên cao chút, giả vờ ném nàng lên, sau đó bắt được chọn một chỗ cắn một cái, đầu tiên xả giận rồi lại nói...
Cùng lúc đó, Thiếu Thương tuy bị nâng ở giữa không trung, nhưng tai tinh mắt sáng, liếc mắt một cái thấy Lăng Bất Nghi mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt nặng nề, vẻ mặt không tốt, dáng vẻ hiển thị là muốn xử lý mình.
Nàng lập tức lớn tiếng kêu lên:
"Chàng có thời gian so đo với ta không bằng lo cho Hoàng hậu nương nương trước đi!"
Động tác của Lăng Bất Nghi dừng lại, thuận thế đặt vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nữ hài ở trên vai mình.
Thiếu Thương đầu dưới chân trên treo ở trên người hắn, đôi tay lộn xộm bám theo lưng rộng lớn của hắn bò lên trên đầu vai bên kia của hắn mới coi như thở ra một hơi, ngay sau đó vội vàng nói:
"Hôm nay nương nương nói Ngũ Công chúa ở bên ngoài khoanh đất giấu đinh, trên vạn mẫu đất mà mới báo hai mươi nhân khẩu, đây cũng không phải là việc nhỏ! Ai ngờ Việt nương nương cũng biết, nếu mà bệ hạ biết cái này..."
"Bệ hạ tất nhiên đã biết, bởi vì cái này vốn chính là bệ hạ nói cho Hoàng hậu." Vừa rồi bị nữ hài sờ loạn một hồi, Lăng Bất Nghi chỉ cảm thấy chỗ được chạm vào mềm nhẹ, lại một tay bóp vòng eo nữ hài, cho dù cách quần áo thì da thịt dưới bàn tay đều trơn trượt khôn cùng, mềm mại không xương.
Vì thế, hắn không vội dọa nàng.
Thiếu Thương bị tin tức này làm cho kinh ngạc nhất thời đã quên giãy giụa: Bệ hạ đã sớm biết? Ừm, như vậy Việt phi nơi đó chắc chắn cũng là Hoàng đế báo cho, lão bá này cũng thật là chòm Thiên Bình ở giai đoạn cuối!
Lăng Bất Nghi nghiêng đầu nhìn nữ hài, hứng thú nói: "Vì sao nàng cảm thấy chuyện hậu phi thâm cung đều biết, bệ hạ sẽ không biết? Có phải nàng còn âm thầm oán trách sai lầm lớn như vậy, thế mà Hoàng hậu cũng không trách phạt Ngũ Công chúa, nhẹ nhàng buông tha không?
Nàng yên tâm, đợi sinh thần Hoàng hậu qua đi, Ngũ Công chúa sẽ phát hiện đồng ruộng trang viên thậm chí tiền tài mà nàng ta vất vả trù tính, sớm đã bị bệ hạ tịch thu nhập kho. Mấy năm tâm huyết, một sớm thành không.
Về phần vài tên môn khách lúc trước khuyến khích nàng ta phạm phải tội tham ô, cũng đã bắt hết sau đó xử tử.
"Thiếu Thương há to miệng, quên cả hít thở, trong chớp mắt lại vẫn có chút thương xót Ngũ Công chúa:"... Cái này… Cái này, Hoàng hậu đã biết bệ hạ ra tay?
"Khó trách bà ấy lười cả quở trách nữ nhi. Trong nụ cười của Lăng Bất Nghi hơi mang vài phần trào phúng:"Có người gián ngôn với bệ hạ, không bằng đưa đầu của vài tên môn hạ đầu sỏ tội ác kia cho Ngũ Công chúa, để lấy đó làm cảnh cáo. Nhưng bệ hạ săn sóc Hoàng hậu nên để lại toàn thây.
Ngày sau, Ngũ Công chúa sẽ thấy thi thể môn khách mình sủng tín ngày trước bị đặt thành một hàng ở chính đường trong nhà, còn đợi nàng ta về phủ. Được rồi, nói đông nói tây kéo dài cũng đủ rồi, bây giờ nói về việc của ta và nàng..." Nói đến chỗ này, giọng điệu của hắn chuyển trầm thấp.
Nhưng vào lúc này, Thiếu Thương nhân lúc hắn phân tâm, vội vàng duỗi tay đi cào sườn eo hắn, chờ mong mãnh hổ sơ sẩy thần long sợ ngứa, làm cho nàng may mắn chạy thoát khỏi ma chưởng, chỉ cần chuồn ra được khỏi gian cung thất này, nàng cũng không tin Lăng Bất Nghi sẽ ở trước mặt mọi người tới bắt nàng!
Nhưng mà thân thủ Lăng Bất Nghi ra sao chứ, mỗi cơ bắp trên người đều nhạy bén mạnh mẽ, phản ứng còn nhanh hơn so với suy nghĩ, lập tức buông lỏng tay trái, nghiêng người một cái trở tay túm, vớt nữ hài ở trên không như con quay, sau đó một tay lật người xuống sàn nhà.
Tuy nói hắn vẫn chưa dùng sức, nhưng mà Thiếu Thương vẫn cảm thấy cả người đau đến tê dại, đầu váng mắt hoa, trước mắt bay qua muôn màu muôn vẻ, đai ngọc được khảm dạ minh châu của nam nhân, vạt áo vàng tản ra mùi trầm hương thoang thoảng, cổ tay áo cài bảo thạch màu lục yếu ớt phất qua, cuối cùng dừng ở trong tầm mắt nàng là vạt áo bào vàng thêu hoa văn màu bạc của hắn rũ xuống.
Lúc này nàng giống như một con rùa đen nhỏ bốn châu chống đất, trên mai rùa đè nặng mười ngón tay như núi của Lăng Bất Nghi, nàng đến thở dốc đều khó khăn, dùng hết sức hô to:
"Có bản lĩnh thì chàng chỉ dùng một bàn tay!"
Dũng cảm bốc lên, lòng nàng tràn đầy dũng mãnh, năm đó nàng đánh nhau cũng chưa từng thua ai đâu đấy!
Chân của Lăng Bất Nghi quỳ bên cạnh nàng, nghe vậy hừ một tiếng, buông tay phải ra chắp ở phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!