Chương 91: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

Ngày trôi qua trong thâm cung tinh xảo mà vắng lặng, Thiếu Thương cảm thấy dường như ngay đến tròng mắt của bản thân cũng chuyển động chậm đi, lời nói việc làm lại vô cớ tăng thêm vài phần ưu nhã, cho dù ngồi ngây người nhìn đồng hồ nước cũng có thể chống cái má xinh vặn cái eo thon, trong lúc buồn bực chăm chú nhìn giống như một bức tranh nữ tử thủy mặc đậm nhạt thích hợp.

Nhưng mà, cho dù nàng nói chuyện chậm rãi thong dong cỡ nào, ánh mắt mê mang cỡ nào, nhập tâm ngây người cỡ nào, đều không thể ngăn cản nổi ý nghĩ xấu trong đầu nàng lao nhanh mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt, tùy lấy tùy có.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì mấy năm nay Hoàng hậu thân thể không tốt, gần đây quốc sự lại thông thuận, Hoàng đế muốn lần này làm tiệc thiên thu cho Hoàng hậu to một chút. Hoàng hậu vài lần uyển từ chối Hoàng đế đều không chịu nghe, vì thế ngày này Hoàng hậu đang định ngay ngắn đến Thượng Thư Đài khuyên can.

Thiếu Thương vừa thấy không đúng, vội chắn ở cửa nội điện hỏi Hoàng hậu định khuyên gián như thế nào.

Hoàng hậu nói: "Có câu trên có làm tốt, dưới nhất định tuân theo. Nếu bệ hạ đã đề xướng tiết kiệm thì không nên vì một người mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thân ở ngôi vị chí tôn, cho dù chỉ động một ý niệm nho nhỏ, đuổi đi cũng có thể là hàng ngàn hàng vạn người dân, đến lúc đó đưa vào trong cung vô số cống hiến, còn không biết có bao nhiêu là đến từ mồ hôi nước mắt của nhân dân...Khoan đã, khoan đã.

"Thiếu Thương vội ngắt lời thao thao bất tuyệt này, trêu chọc nói:"Nương nương, thần thiếp cảm thấy những đại nhân triều thần đó cũng rất không dễ dàng, hoặc là bạc đầu nghèo khổ mãi mới được bệ hạ ưu ái, hoặc là thây sơn biển máu chém giết ra một nửa chức quan, chúng ta vẫn là đừng đoạt nghề nghiệp của người ta.

"Ánh mắt Hoàng hậu khẽ liếc, khóe miệng hơi cong lên:"Ta nói không đúng ư?

"Thiếu Thương làm ra vẻ nịnh thần:"Nương nương, đầu tiên ngài là thê thất của bệ hạ, tiếp theo mới là thần dân, những đạo lý lớn đó không ngại cứ để đó trước đi, nhưng mà khuyên can không chuẩn bị tiệc thọ thần lớn cũng đúng. Nương nương à, thần thiếp có một đề nghị.

Ngài thấy bệ hạ hãy nói,

"từ xưa phu thê là một thể, không có đạo lý để trượng phu ăn cỏ ăn trấu thê tử lại ăn ngon trân quý mỹ vị. Khi nào bệ hạ tự mình có một buổi thiên thu tốt lành, lại đến xử lý thiên thu của thần thiếp lớn cũng không muộn".

Nương nương còn phải nói, nếu bệ hạ kham khổ như vậy, ngài lại làm sinh nhật khí phái giống Vương Mẫu Côn Luân, trong lòng cũng đau đớn khó chịu. Coi như bệ hạ săn sóc nương nương thì cũng chớ nên làm nương nương đau lòng.

Sau đó nương nương không ngại lại nói chút đau lòng bệ hạ khổ cực tiết kiệm, giọng điệu phải dịu dàng chút, đáng thương chút, ánh mắt không cần nhìn thẳng bệ hạ, đừng giống như phạm thần ngôn gián...Ngươi còn tuổi nhỏ, nói nói bậy cái gì!

"Mặt ngọc của Hoàng hậu ửng hồng. Thiếu Thương thở dài:"Nương nương, nếu ta có tướng mạo của ngài, còn sẽ rơi xuống tình trạng này sao, cho dù cái gì không nói Lăng đại nhân cũng sẽ đều nghe ta, làm sao như bây giờ nhốt ở trong cung một bước không được đi ra ngoài.

Ngài đây là đang ở trong phúc mà không được biết đó!

"Hoàng hậu từ nhỏ rụt rè cẩn thận, Hoàng đế cũng không phải người lời ngon miệng ngọt, nhưng chỉ cần là nữ nhân nào có ai không thích nghe người khác khen mình đẹp, cho dù bà ấy có đoan trang tự kiềm chế thì lúc này kim thoa cũng không khỏi khẽ rung."... Ai bảo ngươi một câu mềm mỏng cũng không chịu nói!

"Bà ấy mỉm cười giả vờ giận dỗi:"Chịu thua thì sao chứ?

"Thiếu Thương không muốn nói về chuyện mình cùng Lăng Bất Nghi, bèn thở dài:"Nương nương, ta tài cạn trí nông, không đề cập tới cũng được.

Bây giờ ta chỉ trông cậy vào ngài, ngài sớm ngày mê hoặc bệ hạ, làm bệ hạ lên tiếng thả ta về nhà, thì ai mà còn sợ Lăng mỗ nào đó chứ, khi đó mới là việc thiện cực lớn! Nương nương, ta toàn bộ dựa vào ngài đó!Ta mới không giúp ngươi chuyện này đâu!

Tử Thịnh cũng ở trong cung ta lớn lên, ta giúp hắn còn chưa hết đó!

"Đôi mắt đẹp của Hoàng hậu vừa chuyển, mênh mông tinh quái, dường như trở lại khi còn nhỏ không lo không nghĩ. Thiếu Thương còn nhỏ giọng hô một câu với bóng dáng Hoàng hậu rời khỏi nội thất:"Ngàn vạn lần phải dịu dàng nha, phải đau lòng khó chịu, còn có thể ngất thì ngất luôn, nhưng mà tốt nhất ngã vào trên người bệ hạ ấy..."

Hoàng hậu lảo đảo một cái, quay đầu lại dùng sức trừng mắt nhìn Thiếu Thương, trên mặt lại không kìm được ý cười.

Địch Ảo ở bên nhịn cười đến đau bụng, nghĩ thầm tuy Trình nương tử không thích ở lại trong cung, nhưng với Hoàng hậu, có tiểu cô nương hoạt bát bướng bỉnh nhiều trò như vậy làm bạn ở bên người, lại là không thể tốt hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng hậu diễn như vậy cùng Hoàng đế, tuy rằng Thiếu Thương không biết có lấy ra tuyệt chiêu té xỉu hay không, nhưng quả nhiên Hoàng đế đã mất ý định muốn làm mạnh tay, lại làm mặt rồng vui vẻ, mấy ngày liền đều nghỉ ở Trường Thu Cung, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu đẩy Hoàng đế đi chỗ Việt Phi.

Thiếu Thương không hiểu chút nào, Hoàng hậu nói:

"Việt Phi cùng bệ hạ là thanh mai trúc mã, nếu nàng ấy muốn dỗ bệ hạ vui vẻ, còn dễ dàng gấp trăm lần ngàn lần so với ta, nhưng nàng ấy cũng không thích sủng. Thiếu Thương à, chúng ta đều đã nhiều năm như vậy, như vậy đã rất tốt rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!