Edit: Trúc
Beta:
Trình mẫu ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn nhi tức đi ra cửa, còn đóng kín cửa sổ. Trong phòng chỉ còn hai mẫu tử Trình gia, trong bồn than bằng đồng mạ vàng hình đầu gà thân rắn kia phát ra tiếng lách tách nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Thủy buông hai tay, khom người nâng Trình mẫu dậy ngồi lên ghế xếp, thay đổi thái độ cứng rắn vừa rồi, dịu dàng nói:
"A mẫu, ngài mười năm không thấy nhi tử, ngài xem hài nhi có thay đổi không."
Câu dẫn đầu nhu hòa này, Tiêu phu nhân đã dạy hắn khoảng bảy tám lần, hắn tự thấy đã cực kỳ thích hợp.
Trình mẫu vừa nghe lời này, nước mắt lập tức rơi như mưa, run run giơ tay vuốt ve khuôn mặt thô ráp phong sương của nhi tử, vừa đau lòng vừa hận:
"Ngươi… Ngươi… Cái đồ không có lương tâm!"
Xem tóc mai đã bạc của nhi tử, lúc đi vẫn là thanh niên sang sảng hơn hai mươi tuổi, trở về đã là tướng quân trung niên uy nghiêm xa lạ; bà ta lập tức hỏi mấy ngày nay có khỏe không, có bị thương bị đau ở đâu không, trong lúc nhất thời hai mẫu tử nói chút chuyện riêng tư, nhưng mới an ủi vài câu, Trình mẫu lại không nhịn được oán trách.
"Ngươi là nhi tử đầu tiên a mẫu sinh, là thịt trên người a mẫu rơi xuống, sao a mẫu không nhớ thương ngươi! Nhưng mà trong lòng ngươi đều là nương tử của ngươi, lại không có một phân để lại cho bà lão này!"
Trình mẫu càng nghĩ càng thương tâm:
"Mười năm này tổng cộng ngươi từng gửi mấy miếng thẻ tre trở về, không phải nhớ Tứ nương tử, chính là chút chuyện như lọt vào trong sương mù nghe không hiểu, ngươi… Ngươi cũng biết ta sống thế nào…"
Trình Thủy nhếch miệng cười:
"Ta cũng muốn viết vài câu cho a mẫu, nhưng a mẫu cũng không biết chữ." Nói tới đây, sắc mặt hắn trầm xuống:
"Ta không thích để Cát thị kia đi đọc những lời ta muốn nói với a mẫu."
Trình mẫu vừa lau nước mắt vừa nói:
"Ngươi chướng mắt nàng ta như vậy? Còn không phải… Chỉ là cái tên à?"
Trình Thủy trầm giọng nói:
"Xúc nhi không đến hai tuổi đã mất, nàng ta mới sinh hạ Nhị nương tử lại đặt tên sước, cả ngày gọi"Sước nhi, Sước nhi
", an tâm cái gì chứ."
Việc này Trình mẫu biết, xúc và sước cùng âm, Cát thị ngu xuẩn, cho rằng nam nhi ắt coi trọng nhi tử (thật ra Trình mẫu vốn cũng cho rằng như vậy), vốn chỉ vì chọc Tiêu phu đau lòng, ai ngờ thật ra đau lòng nhất lại là Trình Thủy.
Nữ hài nho nhỏ kia sinh ra như châu như ngọc, đôi mắt sáng xinh đẹp tựa Tiêu phu nhân, lại có lông mày dày rậm giống Trình Thủy, lúc đó Trình Thủy mới làm phụ thân, thật là yêu thương đến không biết như thế nào mới tốt, Tiêu phu nhân sau sinh yếu ớt, trong nhà lại không có vú già dư, Trình Thủy mới quấn đứa bé còn trong tã lót chặt ở trong ngực mình đi lại khắp nơi.
Nhưng khi đó đúng là lúc Trình gia gian nan nhất, hằng ngày chỉ đủ ấm no, huống chi các loại đồ vật bổ dưỡng, rất nhiều chuyện đều không rảnh lo, ôi…
Trình mẫu tính tình thô, chuyện đã qua rất nhiều năm mới dần dần nhìn ra nỗi khổ riêng trong lòng nhi tử, nhưng nghĩ lại Tiêu phu nhân thông minh như vậy vậy mà cái gì cũng chưa nói, cố ý để Cát thị chọc đại họa mà không biết, có thể thấy được khả năng chịu đựng của nữ tử này có bao nhiêu lợi hại.
"Ta đã nói với đệ phụ ngươi, nhưng nàng ta nói tên kia là ý của Cát Thái Công, không tiện làm trái với trưởng bối." Trình mẫu không nhịn được thay Cát thị nói một câu, tuy cũng không thích nhi tức này, nhưng việc hôn nhân này là bà ta làm chủ.
Trình Thủy hừ lạnh một tiếng:
"Nàng ta cũng chỉ biết lấy lão phụ tới chắn, nếu không có Cát Thái Công trung hậu thành thật, năm đó tương trợ ta nhiều lần, ta đã sớm cho nhị đệ hưu nàng ta!"
"Hừ, loại phụ nhân này, ngày thường sinh sự từ việc không đâu, lắm mồm xúi giục, hận không thể để cả nhà không được an bình, nàng ta mới vui vẻ trong lòng, một nhà êm đẹp, lại để loại người này quậy hỏng!"
Trình Thủy càng nghĩ càng giận:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!