Edit: Trúc
Beta:
Tiêu phu nhân một câu bức lui chị em dâu xong lại lẳng lặng đứng ở một bên, không hề lên tiếng nữa. Nhưng thật ra con dâu Đổng Lữ thị của Đổng cữu mẫu vẫn luôn khóc sướt mướt vội ngẩng đầu liếc nhìn Tiêu phu nhân một cái; ai ngờ Tiêu phu nhân giống như sinh đôi mắt ở sườn má, vừa chuyển đầu đối diện đôi mắt của nàng ta, thật sâu nhìn nàng ta một cái, hình như có thâm ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Đổng Lữ thị hoảng hốt, vội vàng cúi đầu.
Bên kia phòng, Trình Thủy vẫn quỳ giải thích với Trình mẫu: "… Trước đó ở trong thư ta đã nói với a mẫu, tay chân cữu phụ không sạch sẽ không phải một lần hai lần, mất công ta ở trước mặt có thể bồi thường thì bồi thường, có thể giấu diếm được thì giấu diếm.
Nhưng nửa năm trước trong trận chiến Nghi Dương, Vạn tướng quân ở phía sau dưỡng thương, ta bị điều đi lãnh binh dưới trướng Hàn đại tướng quân, ta cũng không thể đưa cữu phụ đến dưới trướng Hàn đại tướng quân đi quản quân giới được.
Lúc đi ta khuyên can mãi, ai ngờ cữu phụ mới mấy tháng đã không nhịn được làm người ta bắt được! A mẫu bảo ta phải làm sao?!
Chẳng lẽ bảo ta buông tha cơ duyên tốt như vậy, không đi cầu phú quý công danh, chỉ vì trông coi một mình cữu phụ à?!
"Trình mẫu lập tức nghẹn lời, bà ta sớm biết ấu đệ trộm cướp, chẳng qua ỷ vào nhi tử che giấu vẫn luôn giả mù, hiện giờ bị hỏi đến thì nghẹn một lúc lâu mới nói:"Vậy hiện giờ cữu phụ ngươi phải làm sao? Chẳng lẽ bảo ông ta đi tìm chết? Bị xét nhà?
"Vừa nghe thấy hai chữ"xét nhà
", Đổng cữu mẫu càng khóc lớn hơn, mũi chảy ra hai dòng vàng đặc, Du Thải Linh ghê tởm không thôi. Trình Thủy tỏ vẻ khó xử:"Cũng không phải là không muốn, mà thật là không thể."
Vừa nghe lời này, Trình mẫu lập tức trở mặt ngang ngược, lấy ra sức lực năm đó lên núi xuống ruộng lực cánh tay cường tráng cùng thân thể to lớn, một chân đá văng án kỷ nhỏ vốn đặt điểm tâm và chén canh của Du Thải Linh ở trên sàn nhà ra, đập hết đồ bày biện trong phòng thành bừa bộn.
Lại dùng đôi tay như kìm sắt nhéo vạt áo trước của Trình Thủy, nước miếng tung bay vừa khóc vừa mắng:
"Ngươi này cái đồ nhãi ranh tâm can đen tối này! Ngươi cứ như vậy trơ mắt nhìn cữu thị ngươi đi tìm chết à… Ta, ta đây đi tố cáo ngươi ngỗ nghịch…"
Nhi nữ bất hiếu có thể đi quan nha tố cáo ngỗ nghịch, nhẹ thì phạt tiền ai trượng, nặng thì bãi quan miễn chức
- cái chủ ý thối này vẫn là Cát Thị cống hiến, mấy năm nay Trình mẫu thường dùng tới bắt chẹt nhi tử cùng nhi tức, hiệu quả cực lớn.
Trình Thủy nỗ lực lôi kéo áo của mình, tức giận nói:
"A mẫu đi cáo đi, quốc sự gia sự ai nặng ai nhẹ, tội cữu cữu trộm cướp đã kiện lên cấp trên, ta bởi vì không chịu nghe lệnh a đi chạy tội cho cữu cữu,"hành vi bất hiếu
"bậc này cho dù bẩm báo lên chỗ Hoàng Thượng cũng không sợ."
Trình mẫu là một phụ nhân nông thôn sao biết được mấy cái này, chỉ biết không nghe lời chính là bất hiếu, bất hiếu là có thể tố cáo, còn một lần tố cáo một lần chuẩn; hiện tại nghe tới còn có quốc gia lớn hơn hiếu thuận nữa.
Bà ta không có cách nào, chỉ có thể gào khóc, đồng thời ngã vào trên giường, như lợn rừng lăn loạn một hơi.
Du Thải Linh xem đến mùi ngon, vuốt chén thuốc sắp lạnh, nhanh chóng một ngụm uống hết, có kịch vui để xem, thế nhưng không cảm thấy dược đắng nữa
- ai ngờ lại làm Tiêu phu nhân mắt lạnh xem hết, Thanh Thung vẫn luôn chú ý Tiêu phu nhân, theo ánh mắt nàng ấy nhìn lại, vừa lúc cũng thấy Du Thải Linh làm như vậy, lập tức không biết trong lòng nên cảm khái như thế nào.
Tiêu phu nhân trầm giọng nói:
"A Trữ, bọc kín Niệu Niệu chút, đưa đến trong phòng ta nghỉ tạm." Kịch tổ mẫu cùng phụ thân đánh nhau dù sao cũng không nên cho tiểu bối xem lâu.
Du Thải Linh hoàn toàn thất vọng, lại cũng không dám phản kháng, A Trữ tay chân lanh lẹ cho mặc áo ngoài bọc áo khoác cho nàng, Liên Phòng và Xảo Quả ở một bên cũng ba chân bốn cẳng xách lên túi đựng tráp đồ ăn vặt, ba người ôm lấy Du Thải Linh chạy nhanh ra khỏi gian nhà này, vòng qua mười bước lớn lên hành lang, lắc mình vào một gian nhà khác.
Cái nhà ở này hiển nhiên cũng là dọn dẹp tạm thời, trong phòng sắp xếp đơn giản nhưng cũng hơn gian phòng kia của nàng, Du Thải Linh vừa gặm mứt hoa quả, vừa duỗi dài lỗ tai nghetiếng khóc mắng ẩn ẩn truyền đến từ bên kia, tưởng tượng tình hình chiến đấu bên kia như thế nào.
Đáng tiếc, nàng lại chưa từng gặp gỡ hiện trường phát sóng trực tiếp như hôm nay.
Mấy ngày sau đó, Du Thải Linh vẫn ăn cơm uống thuốc đi vòng quanh nhà ba vòng rồi ngủ, Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân dường như cực kỳ bận rộn, trong một ngày có hơn nửa ngày không ở nhà, cũng không biết đang làm gì, chỉ có Thanh Thung phu nhân ngày ngày tới trong phòng Du Thải Linh ngồi nói chuyện, dò hỏi thân thể nàng dưỡng đến thế nào rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!