Chương 49: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Ngày kế tiếp Thiếu Thương dậy từ sớm, trời còn chưa sáng đã phân phó thị vệ đi gọi Lâu Nghiêu dậy, nhanh chóng lên đường về huyện thành Hoạt huyện. Lâu Nghiêu vốn muốn nói lời tạm biệt với nam thần rồi mới đi, kết quả bị vị hôn thê trừng một cái bèn thành thật lại.

Hoàng Phủ lão sư khóc lóc than thở suốt cả đêm, Viên Thận từ đầu đến cuối ở bên hầu hạ. Căn cứ Lâu Nghiêu nghe được, lúc đầu Hoàng Phủ Nghi chỉ thương tâm đến nửa đêm, kết quả Viên Thận không biết là muốn khích lệ ân sư hay là độc miệng quen thói, lại kích thích Hoàng Phủ Nghi đấm ngực dậm chân xé áo lên cơn đến sắc trời trắng bệch, kết quả của việc tự gây nghiệt là lúc này hắn đang ghé vào bên giường lão sư ngủ gật.

Sáng sớm trời se lạnh, xe ngựa hai nhà Lâu, Trình lặng lẽ ra khỏi cửa lớn biệt viện nghỉ chân, Thiếu Thương vốn nghĩ không từ mà biệt thì phải tốn chút mồm mép với quân lính gác cổng, ai ngờ người gác cổng lại báo Lăng đại nhân đã dẫn đội quân giáp đen đội sương đi vào lúc nửa đêm rồi.

Trước khi đi còn dặn dò bọn họ, nếu như Thiếu Thương cùng Lâu Nghiêu muốn đi thì cứ yên lặng để cho đi.

Mặt mũi Lâu Nghiêu đầy mất mát, vốn còn nghĩ nam thần ở chỗ này tĩnh dưỡng, mình lúc nào cũng có thể từ huyện thành phi ngựa tới thăm viếng. Thiếu Thương lại có một loại cảm giác kinh ngạc

"Hứng thú bừng bừng trời chưa sáng đã học thuộc từ đơn, kết quả học bá sát vách đã chăm chỉ học tập từ nửa đêm".

Sau đó lúc người lính gác cổng kia cung kính dẫn chiếc xe diêu nhỏ ra cho Thiếu Thương, nàng đã thấy chỗ trục cong của xe buộc một con ngựa cao to da lông đen nhánh lóe sáng, Thiếu Thương kinh ngạc hỏi:

"Con ngựa nhỏ lông vàng của ta đâu rồi?"

Người lính gác cổng cười nói: "Trước khi Lăng đại nhân đã đổi cho tiểu thư. Đại nhân nói, lái xe dùng ngựa cũng phải chú ý. Nếu chỉ ở trong thành nhàn nhã, dùng ngựa nhỏ vóc dáng cân xứng với xe là được.

Nhưng nếu muốn ra khỏi thành dạo chơi ngoại thành, vóc ngựa tốt nhất phải to hơn càng xe mới được, không thì cố sức lại xóc nảy.

"Trong lòng Thiếu Thương cảm kích, quay đầu nói với Lâu Nghiêu:"Sau khi về đô thành, chàng cần phải thay ta đa tạ huynh trưởng đó.

"Lâu Nghiêu lại không muốn rời khỏi vị hôn thê, nhăn nhó nói:"Chờ chúng ta đều về đô thành, cùng đi nói lời cảm tạ với huynh trưởng."

Hắn đã lớn như vậy, cho dù trong nhà hay là bên ngoài, đều chưa từng có người nào hợp với hắn như Thiếu Thương. Thiếu Thương tuy là nữ tử, nhưng tâm tính rộng rãi, dũng cảm xông pha.

Nếu như cùng phải ở phòng ốc quê mùa khó coi, nếu là quý nữ bình thường, đoán chừng không phải nhíu mày không vui thì là cố gắng nhẫn nại, chờ đợi tình hình dần dần tốt lên.

Nhưng Thiếu Thương lại một không nhẫn nại hai không nhíu mày, nàng sẽ đầy phấn khởi vẽ phác họa tìm thợ thủ công, bắt đầu tìm cách làm thế nào để lát sàn nhà có thể ngăn ẩm ướt, làm thế nào để sửa nóc nhà thuận tiện gia cố trụ cột vân vân...

Nữ hài từng nói một câu:

"Chỉ có vùng hoang vu mới có thể bộc lộ hết tài năng, làm được những hành động tốt đẹp, nếu đầy mắt phồn hoa, ngươi đi làm cái gì, mở thêm mấy gian cửa hàng gấm vóc à? Ừm, nhưng mà cái đó cũng không phải là không tốt."

Ở thời đại kia của nàng, nếu bàn về nhiệt huyết khai phá anh dũng tiến về phía trước, e là phải xếp ở ba vị trí đầu trong khoảng mấy ngàn năm đổ lại.

Lâu Nghiêu cảm thấy lời này quả thực gồm cả khí phách cùng can đảm, thế là thuận tay ghi vào thư nhà gửi cho bá phụ cùng phụ thân nhìn, để khen ngợi vị hôn thê thật sự là rất giỏi bàn về những chuyện quan trọng. Vợ chồng trẻ mỗi ngày đàm luận tình đời, đọc sách vui đùa, ở chung hạnh phúc.

Lâu Nghiêu ở trước mặt vị hôn thê tân nhiệm này đã không còn tự ti nhát gan, thậm chí bắt đầu suy tư cụ thể tương lai muốn làm gì, làm thế nào?

Thiếu Thương nghe thế, ngẫm lại cũng đúng, nói lời cảm tạ phải có thành ý, phải tự mình chuẩn bị lễ mới được.

Sau khi thay ngựa quả nhiên xe diêu nhỏ thay da đổi thịt. Con ngựa cao to đen nhánh này đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, tính tình trầm ổn không nói, nghe được tiếng roi vang lên đã tự cất bước kéo xe, tốc độ không nhanh không chậm, ổn định có lực, Thiếu Thương ngồi rất thoải mái dễ chịu.

Vừa về tới huyện nha, Thiếu Thương vốn định lập tức đi tìm Tang Thị, ai ngờ gặp được Trình Chỉ vừa muốn đi ra ngoài thị sát thành phòng. Lúc này hắn dùng dáng vẻ trưởng bối, kéo dài mặt, trước hết để cho Lâu Nghiêu đứng ở một bên, níu lấy chất nữ kéo tới phòng bên trách cứ.

Đáng tiếc hắn thể hiện uy nghiêm đã quá muộn, còn chưa nói được hai câu, Thiếu Thương đã há mồm nói:

"Thúc phụ ngươi số may đấy, nếu không phải Hoàng Phủ Nghi phu tử tự cao tự đại, làm gì đến phiên ngươi cưới thúc mẫu?!"

Trình Chỉ lập tức xì hơi, tức giận nói:

"Ta biết Hoàng Phủ Nghi giữ ngươi cùng a Nghiêu không có ý tốt, chuyện cũ năm xưa có gì hay mà nói? Cũng không phải ta cạy góc tường của ông ta, là chính Thuấn Hoa cầu hôn với ta đó!"

Thiếu Thương giật nảy cả mình, thấp giọng nói:

"Thúc mẫu cầu hôn ngài á? Ngươi nói bậy!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!