Chương 48: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Nói đến đây, Hoàng Phủ Nghi bỗng nhiên bắt đầu thở hổn hển, Viên Thận im lặng rót một chén nước nóng từ bình giữ ấm, tiến lên ngồi quỳ chân ở bên hầu hạ ân sư uống nước.

Hoàng Phủ Nghi thuận khí, tiếp tục nói: "Không những như thế, một nữ tử nho nhỏ như nàng, còn muốn một mình gánh trọng trách chăm sóc gia tộc của vị công tử kia.

Phủ đệ trang viên của vị công tử kia ở quê nhà bị ác bá chiếm đoạt, mẹ goá con côi trẻ nhỏ ăn mặc chi phí đều là từ vị hôn thê kia giúp đỡ các nơi.

Nàng làm một lần này là bảy năm.

"Thiếu Thương mấp máy môi mấy lần, cố gắng không nói chuyện. Thầm nghĩ đổi lại là nàng thì nàng mới không đợi đâu."Rất nhiều chuyện là ngày sau vị công tử này mới tra hỏi rõ ràng. Bảy năm với một nam nhi mà nói là bảy năm vào hang rồng đạp hang hổ tìm cơ hội báo thù, nhưng với một nữ tử mà nói, lại là thân tộc trách cứ không ngừng nghỉ, đòi lấy tùy tiện, lo lắng hết lòng che gió che mưa vì cô nhi quả phụ, chuyện lông gà vỏ tỏi thông thường đến sinh lão bệnh tử cũng phải tìm nàng quyết định.

"Trong mắt Hoàng Phủ Nghi hiện lên nước mắt:"Nhưng lúc đó vị công tử kia quá tự phụ, hắn coi vị hôn thê yêu hắn như vậy đây đều là chuyện nên làm.

Sau nhiều năm trải qua đầy đủ chuyện đời, vị công tử này mới càng thêm hiểu rõ năm đó vị hôn thê chịu bao nhiêu khổ, chống bao nhiêu tội vì hắn...

"Lăng Bất Nghi xưa nay trầm mặc ít nói bỗng nhiên lên tiếng:"Phu tử, tha thứ ta nói thẳng, có lẽ vị công tử kia không nên để vị hôn thê chờ.

Trời có đạo, đương nhiên sẽ không để người có tình lìa xa, nếu trời vô đạo, người nên tuân theo thiên mệnh."

Lời này vừa nói ra, mọi người bên trong sảnh đường đều kinh ngạc. Nếu như lời này là lão nhân đã từng đi qua nhiều tang thương hoặc người hèn hạ kém tài nói thì không có chút kỳ quái nào.

Nhưng Lăng Bất Nghi là thanh niên quyền thần lên trời xuống biển không gì không làm được, lúc này đáng lẽ nên hăng hái, thế mà lại nói ra lời nói phó thác cho trời này, thật sự là kỳ lạ kỳ lạ.

Trong tất cả mọi người ở đây chỉ có Thiếu Thương khẽ vỗ tay mấy cái, nhiệt tình tán thưởng:

"Lăng đại nhân nói đúng!" Thật ra thì nàng cũng nghĩ như vậy.

Từ xưa đến nay giữ gìn phòng lạnh đều không có kết cục tốt. Đau khổ chờ đợi mấy chục năm, vị bên kia eo biển đã lấy vợ sinh con, con cháu đầy nhà. Nếu không nữa thì làm cáo mệnh phu nhân một ngày, tặng kèm một vịMuội muội tốt trẻ tuổi cao quý mỹ lệ ngủ với lão công của ngươi đánh con của ngươi.

Nhóm sĩ phu hũ tương còn muốn lưu truyền chuyện xưa không may của ngươi đến thiên cổ, Khích lệ nữ tử đời sau tiếp tục noi theo. Theo Thiếu Thương, cái chuyện xưa này càng giống cảnh cáo hơn.

Theo logic luân lý của Thiếu Thương, người không thể đấu với trời. Ông trời để các ngươi chia lìa, các ngươi cứ nghe lời chia tay là tốt, nhà nào về nhà đó, lấy vợ gả chồng riêng phần mình.

Xây dựng lại gia đình cũng có rất nhiều hạnh phúc đó, ví dụ như bố Du mẹ Du, riêng phần mình tái hôn không phải đều sống rất tốt à, ngay cả con người đều thay đổi thành lạc quan bình thản. Nếu như người người đều có ý nghĩ thoáng như vậy thì từ xưa đến nay chắc chắn sẽ ít đi rất nhiều bi kịch.

Sau khi nói ra, Thiếu Thương trông thấy ánh mắt mọi người kinh ngạc nhìn mình, mới chậm chạp phát hiện hình như mình khen sai rồi.

Cũng may Lâu tiểu công tử tính tình rộng rãi sáng sủa, trời sinh sẽ không nghi thần nghi quỷ, tự coi vị hôn thê nói câu kia như hành vi quán tính phụ họa nam thần. Bởi vì chính hắn cũng thường vô thức đồng ý

"Huynh trưởng nói đúng đúng đúng" như thế này.

Mấy người còn lại hiển nhiên đều nghe ra tất cả lời nữ hài này đều là phát ra từ trong lòng. Hoàng Phủ Nghi vê râu cười khổ lắc đầu, Lăng Bất Nghi không biết nghĩ tới điều gì, thế mà nghiêng đầu cười khẽ.

Viên Thận bèn nói:

"Trình nương tử, nếu như Lâu công tử gặp gỡ phải việc này, ngươi có chờ hắn không?"

Trong lòng Thiếu Thương đã lôi con hàng chuyên chọc ngoáy mình này quất mười tám cái, nàng biết con hàng này há miệng chắc chắn không có chuyện tốt, may mà nàng phản ứng nhanh, trên mặt giả vờ cười nói:

"Viên công tử, ta cũng hỏi ngươi, nếu như ngươi gặp tai họa này, muốn người ta chờ ngươi không?"

Viên Thận nhíu mày nói: Ta hỏi ngươi trước.

Thiếu Thương trợn mắt nói:

"Ngươi không nói ta cũng không nói!"

Nhìn hai người giương cung bạt kiếm, Lâu Nghiêu cẩn thận tới làm người hoà giải:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!