Edit: Trúc
Giữa lúc Thiếu Thương coi là tình cảnh này đã lúng túng khó xử không thể hơn được nữa thì vị hôn phu thân ái của nàng dắt ngựa kéo tiểu xe diêu hì hà hì hục từ phía sau chạy tới.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, không đợi nói chuyện cùng vị hôn thê, hai mắt đã sáng như ngọn đuốc, cao giọng hô lớn:
"Tử Thịnh huynh, huynh trưởng, Lăng huynh trưởng... Huynh cũng ở đây à?..."
Thiếu Thương nheo mắt lại, dáng vẻ này của Lâu Nghiêu nhìn quá quen mắt, đúng là dáng vẻ chị gái blog cùng phòng lúc nhìn thấy nam thần lớp bên cạnh!
Giọng nói thiếu niên to rõ, một lần hô này phương viên hai dặm quanh đó đều nghe thấy được, Lăng Bất Nghi không thể tiếp tục Trầm mê vào ván cờ, cuối cùng hắn xoay người lại, mỉm cười nói:
"A Nghiêu, ngươi đã đến."
Lâu Nghiêu vội vàng dắt Thiếu Thương đi về phía trước, vẻ mừng rỡ lộ rõ trên mặt:
"Huynh trưởng, chắc huynh còn chưa biết nhỉ? Ta đính hôn rồi đó, ầy, chính là nàng, nàng là đệ phụ tương lai của huynh đó..."
Thiếu Thương nửa người cứng ngắc như vừa thoát khỏi mô hình thạch cao. Quả thật, nàng vẫn không rõ tại sao mình lại biến thành tượng thạch cao.
Lúc này, sau lưng truyền đến tiếng Két két giòn vang của dụng cụ gỗ, đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy khay nhỏ vuông bằng gỗ mà Lương Khâu Phi bưng trên tay không hiểu sao vỡ ra một góc.
May mắn thị vệ thiếu niên nhanh tay, vội vàng đỡ lấy bát gỗ sơn đỏ trên khay, lúc này mới không làm đổ chén thuốc ra ngoài.
Mặt Lăng Bất Nghi không đổi sắc, hòa nhã nói:
"Ngươi không biết làm những việc này, về sau vẫn để đồng nhi tới làm."
Lương Khâu Phi lắc người một cái vội vàng bưng chén thuốc chạy vào trong đình, hầu hạ Lăng Bất Nghi uống thuốc. Viên Thận lại nhíu mày, nhìn về phía thị vệ thiếu niên đi như bay, lại nhìn Lăng Bất Nghi ở bên cạnh, giữa đầu lông mày hơi lộ ra nghi hoặc.
Nhưng Thiếu Thương nghe được giọng điệu Lăng Bất Nghi vẫn ôn hòa như trước thì lập tức yên lòng, chắp tay cười nói:
"Lăng đại nhân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ? Tháng trước từng nghe nói vết thương cũ của đại nhân tái phát, trên dưới Trình gia rất lo lắng đó. Hôm nay gặp lại thấy đại nhân vẫn oai hùng như trước, sau khi trở về ta cũng sẽ nói với thúc phụ thúc mẫu, để bọn họ yên tâm."
Sau đó lại quay đầu nói với Lâu Nghiêu:
"Chắc chàng vẫn chưa biết nhỉ, lúc trước ta cùng thúc mẫu đang trên đường đi Hoạt huyện từng bị tặc phỉ tập kích quấy rối, suýt nữa rơi vào tay giặc, nếu không phải Lăng đại nhân trượng nghĩa cứu giúp thì chàng sẽ không gặp ta nữa rồi!"
Trong lòng Lâu Nghiêu càng thêm kính nể, luôn miệng nói cảm ơn.
Hắn yêu võ từ nhỏ, nhưng cả nhà Lâu thị đều là văn sĩ, không ủng hộ hắn tập võ, cũng không có người nào dẫn dắt hắn đi kết giao với hào kiệt đương thời.
Nhưng năm Lâu Nghiêu mười hai tuổi, đại đường huynh ở bên ngoài du học gặp nạn được Lăng Bất Nghi cứu, cả nhà Lâu thị vô cùng cảm kích, liên tục gửi lời cảm ơn, Lâu Nghiêu thuận thế làm quen vị thiếu niên anh hào nổi tiếng khắp đô thành này, ừm, còn có tiểu đường muội Lâu Ly.
Lăng Bất Nghi tuổi còn nhỏ đã có chức tước, ngày thường bận bịu thấy đầu không thấy đuôi, Lâu Nghiêu cũng không có nhiều cơ hội học hỏi, nhưng phàm là có thể gặp, Lăng Bất Nghi đều nguyện ý chỉ điểm.
Lâu Nghiêu đầy cảm kích, ôm quyền nói:
"Huynh trưởng mấy lần có ân với nhà ta, thật không biết nên cảm tạ thế nào mới được."
Thiếu Thương nghe xong vị hôn phu đơn giản kể lại, cũng cực kỳ hợp tình hợp lý nói theo:
"Đúng đó, huynh trưởng nhân nghĩa chính trực, uy danh nổi bật, quả thật là rường cột nước nhà."
Lời này vừa nói ra, chỉ nghe Cạch một tiếng, chén thuốc không trong tay Lương Khâu Phi cũng rách ra, lần này không đợi Lăng Bất Nghi mở miệng, hắn ta đã luôn mồm tự trách:
"Là thuộc hạ vô ý! Ta xuống dưới ngay, xuống dưới ngay!" Sau đó lui xuống như chạy trốn.
Lăng Bất Nghi cụp lông mi thật dài, trầm ngâm không nói, tay trái lặp đi lặp lại vê quân cờ đen trên đầu ngón tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!