Chương 46: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Màn đêm buông xuống, sau khi Trình Chỉ về, Tang Thị lập tức thuật lại lời Thiếu Thương nói cho trượng phu.

Trình Chỉ im lặng thật lâu, hắn vốn là người cực kỳ tán thành cửa hôn sự này, lúc này không hiểu sao cảm xúc lại u ám, một mình ngồi bên cửa sổ tĩnh tọa lúc lâu, cho đến lúc tiếng kẻng báo canh hai vang lên, mới mở lụa chấm mực hồi âm cho huynh trưởng.

Quân kỵ như gió, ba chỗ lại cách xa nhau không xa, chỉ bảy tám ngày sau Trình Chỉ đã nhận được thư huynh trưởng tự viết, trong đó nói

"Đã trao đổi tín vật cùng Lâu Quận thừa, hôn ước đã định, chờ sau khi về đô thành lại chu toàn cấp bậc lễ nghĩa".

Về phần tín vật đính ước, người trước đưa một mảnh ngọc dương chi, người sau đưa một chặn giấy hình hổ bằng đồng, hai người còn hẹn nhau phi ngựa đến chỗ giao giới hai châu Thanh Duyện, uống ba bát rượu, vỗ tay lập ước.

Người thời này nặng chữ tín, hôn ước cứ vậy đã coi như định ra.

Trình Chỉ cầm quyển lụa trên tay lên, thở dài:

"Huynh trưởng nói Lâu Quận thừa kia tuy là văn nhân, nhưng tính tình rộng rãi, làm người phúc hậu, rất đáng để kết thân."

Tang Thị đến mí mắt cũng chẳng muốn nhấc:

"Qua nhiều năm như vậy, huynh trưởng không thích kết thân với ai à?" Bằng vào Trình Thủy mặt ngốc tâm đen kia, dù là trong lòng cảm thấy lúc đối phương đầu thai quên mang đầu óc, trên mặt mũi vẫn có thể vô cùng thân mật.

Trình Chỉ lại thở dài:

"Niệu Niệu cùng a Nghiêu đâu?"

Tang Thị cũng bắt đầu thở dài :

"Không phải trong thành thì là ở ngoài thành rồi."

Hai phu thê mắt lớn trừng mắt nhỏ, tương đối cạn lời.

Trên thực tế, từ hơn bảy tám ngày trước Lâu tiểu công tử đã lấy danh là lang tế Trình phủ, ra ra vào vào cứ gọi là vui mừng hớn hở ngẩng đầu ưỡn ngực; nô bộc trong phủ nha ai mà bạo dạn gọi hắn một tiếng Tế công tử thì tiền thưởng quả thực là rầm rầm.

Trình Chỉ vốn còn lo lắng cho hắn tuổi trẻ khí thịnh, túi tiền lại rủng rỉnh, bây giờ không có trưởng bối ở bên người quản thúc, sẽ bị mấy gã ăn chơi trác táng trong thành dẫn ra ngoài đi chơi đùa bỡn. Ai ngờ từ sau khi Thiếu Thương thanh tỉnh, những ngày này Lâu Nghiêu căn bản không ra cửa mấy lần.

Mỗi khi trong thành có thế gia vọng tộc đưa bái thiếp tới, Lâu Nghiêu nói chuyện mình định đi ra ngoài dự tiệc với Thiếu Thương, nàng lập tức núp ở trên giường ra vẻ cô đơn không vui:

"À, chàng phải ra cửa à..."

Sau đó Lâu Nghiêu lập tức mềm lòng rối tinh rối mù, cảm thấy vị hôn thê nhỏ tuổi khó khăn giãy dụa chạy ra khỏi bàn tay của ma bệnh, bây giờ chính là lúc yếu đuối bất lực sợ hãi cô đơn, sao mình có thể một mình đi ra ngoài vui chơi chứ?

Sau khi từ chối lời mời tiệc, hắn lại tiếp tục dạy Thiếu Thương học chữ, cười cười nói nói là hết một ngày. Dù sao lúc ở đô thành, bởi vì mẫu thân cùng vị hôn thê trước Hà Chiêu Quân trông giữ nghiêm ngặt, từ nhỏ đến lớn hắn đều không có cơ hội tiếp xúc gì với đám công tử trác táng kia, cũng không thấy những thứ tìm hoa mua vui đó có gì vui.

"Ta học thức nông cạn, người trong nhà sẽ không xem thường ta chứ?" Thiếu nữ ốm yếu lo lắng hỏi.

Lâu Nghiêu đâu chỉ mềm lòng, ngay cả người cùng giọng nói cũng đều mềm nhũn, dịu dàng nói:

"Đừng sợ đừng sợ. Ta cũng là người có học thức nông cạn nhất trong nhà của ta." Chi chính của Lâu thị tổng cộng có hai phòng, mỗi phòng đều có mấy trai gái.

Lâu Nghiêu ở trong nhà là thứ hai từ dưới lên, dưới cùng là đường muội Lâu Ly của đại phòng. Huynh tỷ phía trên cho dù đích, thứ đều có tiếng văn nhã thông tuệ riêng, chỉ có mình hắn đầu thai sai rồi, không thích viết văn thích đao kiếm, ngay cả Quốc Tử Giám cũng không chịu đi.

"Mỗi ngày dạy ta viết chữ đọc sách, làm phiền chàng rồi." Thiếu Thương cảm kích cười nói.

Lâu Nghiêu lắc đầu như trống bỏi. Hắn tuyệt đối không cảm thấy phiền, hắn quả thực mừng rỡ đó. Từ nhỏ hắn đều không nhấc nổi đầu lên trước mặt các huynh tỷ.

Thế mà bây giờ được người trong lòng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn mình, giọng nói nhỏ bé yếu ớt khiêm tốn hỏi mỗi chữ mỗi câu, hắn quả thực như mở cờ trong bụng đó.

Vì thỏa mãn nhu cầu dạy học, Lâu tiểu công tử xưa nay tránh bút mực như mãnh thú hồng thủy lần đầu tiên trong đời chăm chỉ, chẳng những cho tùy tùng đi đến thư phòng của phụ thân ở Sơn Dương quận lấy thư tịch tới làm tài liệu giảng dạy, còn hàng đêm ôn tập nội dung thư tịch mà khi còn bé từng học rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!