Edit: Trúc
Mùa đông dính mưa quả thực là tìm chết, gia đinh cùng võ tỳ vây chung quanh xem xét tình hình không đúng, vội vàng kéo thiếu niên thiếu nữ vào trong phòng.
Lúc đầu gia đinh Lâu gia còn không dám xác định, đợi đến khi nghe thấy tiểu công tử nhà mình ở trong đình viện nhiệt liệt thổ lộ bèn như cực kỳ quen thuộc đóng gói Lâu Nghiêu cùng Trình gia tiểu nương tử đưa đi huyện nha, mà hộ vệ võ tỳ Trình gia cũng chính mắt trông thấy hiện trường đương nhiên sẽ không chống đối.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Tang Thị ở hậu viện huyện nha đang đối chiếu thu chi thì nhận được hai gói quà lớn: Một là tiểu chất nữ toàn thân ướt đẫm đã có dấu hiệu bị lạnh, một là tiểu công tử Lâu thị Hà Đông toàn thân ướt đẫm nhưng không có chút dấu hiệu bị lạnh nào.
Sau khi tắm rửa thay quần áo, Thiếu Thương không có chút nào ngoài ý muốn ngã bệnh, choáng đầu nóng mặt chảy nước mũi, tay chân nàng như nhũn ra ngay cả chén canh cũng không nâng nổi, đờ đẫn đặt đầu xuống là ngủ mê man đi.
Ngược lại Lâu tiểu công tử liên tục đi đường dài thân thể cường tráng tinh thần phấn chấn. Sau khi uống xong ba bát canh gừng thì ngay cả hắt xì cũng không có, hết nhìn đông tới nhìn tây nửa ngày không thấy được Thiếu Thương, còn bẽn lẽn hỏi có phải bữa tối nay Cả nhà cùng nhau ăn.
Tang Thị cười tủm tỉm trả lời: Bữa tối nay ta và Trình thế thúc ăn cùng ngươi, có ngạc nhiên không, có bất ngờ không?
Trong lúc đợi bữa tối, phu thê Trình Chỉ bèn gộp lại tra hỏi Lâu tiểu công tử từ trong ra ngoài.
Tang Thị đỡ khuỷu tay trầm tư, thỉnh thoảng dò xét Lâu Nghiêu từ trên xuống dưới.
Trình Chỉ thì lại lần nữa bày ra sắc mặt lão nhạc phụ bắt bẻ, kéo dài giọng:
"Ngươi biết hướng đi của chúng ta, đã gần ngay Lâm quận, lại nghe nói Đông quận có loạn, sao không tranh thủ thời gian đến xem Thiếu Thương?"
Lâu Nghiêu bị dọa đến liên tục khoát tay: "Không không, thúc phụ hiểu lầm ta rồi. Trước khi Đông quận xảy ra chuyện gia phụ đã đuổi ta về đô thành, nói hôn sự này ông sẽ suy nghĩ tỉ mỉ, sau đó ta mới chậm rãi cưỡi ngựa trở về.
Nửa tháng trước khó khăn lắm ta mới trông thấy cổng lớn đô thành lại nghe nói Thái Thú Đông quận là Phàn Xương làm loạn. Ta… Ta vội vàng quay đầu ngựa lại tới tìm các ngươi!
Mấy ngày trước, ở trên quan đạo gặp được một nhóm lão bộc nhà ta, họ nói gia phụ đã đồng ý hôn sự, bọn họ được phụ thân phái về đô thành đưa thư cho a mẫu!"
Trình Chỉ bĩu môi, xem như hài lòng giảm còn 80%.
Làm người giám hộ chịu trách nhiệm lại tự cho là thanh cao, ngày kế tiếp Trình Chỉ lập tức muốn đưa Lâu Nghiêu về Sơn Dương quận hoặc đô thành. Kết quả Lâu Nghiêu nghe tin Thiếu Thương sinh bệnh nằm trên giường, cho dù thế nào cũng không chịu đi.
Dù sao Lâu gia có tiền bèn muốn mua một dinh thự ở lại huyện thành.
Trình Chỉ nghe xong đầu lập tức lớn như cái đấu, vội vàng kéo Lâu tiểu công tử vào sương phòng hậu trạch huyện nha thu xếp chỗ ở cho tốt.
Hôm đó chất nữ cùng Lâu Nghiêu cãi lộn một trận, trong ngoài y lư nhiều người như vậy đều nhìn thấy, hắn từ thành phòng về nhà chưa đến nửa ngày việc đã truyền đến trong lỗ tai. Nếu như Lâu Nghiêu lại đi ra bên ngoài ở, người đến người đi, vậy còn không làm cho dư luận xôn xao chắc?
Cùng lúc đó, Tang Thị thì nhận được hai tin tức một tốt một xấu.
Tin tức xấu là, chất nữ mệt nhọc quá độ, tâm sự tích tụ tăng thêm ngâm mưa đông, phong hàn có vẻ như tăng thêm, trong đêm phát sốt nhẹ; tin tức tốt là, làm thế nào cũng không thể khuyên chất nữ rời khỏi y lư, bây giờ rốt cuộc có thể thuận lý thành chương xử lý thủ tục từ chức cho nàng.
Ai ngờ Thiếu Thương bệnh mấy ngày, từ đầu đến cuối tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, Tang Thị không khỏi càng thêm lo lắng. Cũng may y sĩ lặp đi lặp lại xác nhận, chắc chắn là mệt nhọc quá độ mà bị gió lạnh vào người, chậm rãi chăm sóc kiểu gì cũng sẽ tốt.
Dù là như thế, Trình Chỉ vẫn mời đến một vị vu y nổi tiếng pháp lực cao cường lâu đời từ chỗ huyện Công Tôn sư huynh bên cạnh, ở hậu trạch huyện nha mạnh mẽ làm một buổi tế lễ.
Lại nói, từ khi phu thê Trình Chỉ đón lấy chất nữ, quả thực không có một ngày không quan tâm. Lúc rời khỏi đô thành lo lắng nàng vừa ăn đòn, tiểu hài nhi sẽ có gút mắc trong lòng, cả ngày thay đổi phương pháp mang nàng đi du sơn ngoạn thủy cưỡi ngựa thổi sáo yến khách thăm bạn.
Đến lúc tâm tình sáng sủa, người cũng rộng rãi khoan hậu được rồi, kết quả gặp gỡ nạn binh hoả, để nàng tuổi còn nhỏ đã phải nhìn một đống lại một đống người chết, còn phần lớn là tứ chi không được đầy đủ, tình trạng chết thê thảm.
Về sau để nàng đi y lư phụ một tay, ai ngờ nàng lại để ý đến việc này, làm đã nghiêm túc lại có trách nhiệm.
Đi sớm về trễ, có chuyện ắt tự làm, mắt thấy mỗi ngày nàng từ y lư trở về càng ngày càng buồn bực đau buồn, Trình Chỉ cùng Tang Thị hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Phu thê không nhịn được cùng nhau nghiên cứu thảo luận lúc trước rốt cuộc là ai ra cái chủ ý ngu ngốc này hả?
"... A, ta nhớ ra rồi. Khi đó ta còn ở trong phòng dưỡng cái chân bị thương đó. Sáng sớm ngày kế đứng dậy đã nghe a Trữ nói Niệu Niệu đi y lư. Chỉ có chàng! Chỉ có chàng ra cái chủ ý ngu ngốc này!"
Tang Thị lo lắng nhìn nữ hài mê man trên giường, đồng thời quay đầu oán hận trừng trượng phu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!