Chương 44: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Đặt linh cữu mấy ngày, mới vừa tới ngày thứ tư chỉ dụ của Hoàng đế đã đến.

Đầu tiên là từ ngữ hoa mỹ khen ngợi lão Trình Huyện lệnh

"Đại nghĩa rộng lòng, có đại ân với dân chúng, tên lưu tới đời sau, xứng danh bậc đại phu hiền đức thiên hạ", không đợi Thiếu Thương quỳ gối phía dưới oán thầm, hoàng môn(*) lập tức tuyên đọc vào đề chính:

Truy phong lão Trình huyện lệnh làm Nhị đẳng Quan nội hầu, đợi sau khi trưởng tôn làm lễ đội mũ sẽ thừa kế tước vị cũng như nhận quan trật sáu trăm thạch, ban thưởng khác:  Tiền bạc triệu.

(*) Hoàng môn:

Người hầu bên cạnh Hoàng đế, chuyên tuyên đọc các chỉ dụ.

Thấy chất nữ nghe nửa hiểu nửa không, Tang Thị vội vàng giải thích bên tai nàng: Cái này là chờ tôn nhi lão Trình đại nhân trưởng thành, có thể tự động nhận được sáu trăm thạch quan trật này. Về phần là chức vị quan trọng hay là chức quan nhàn tản thì phải xem bản lĩnh của đứa nhỏ kia rồi.

Đây đã là khen thưởng cực kỳ phong phú.

Thiếu Thương phun một miệng uất khí, nghĩ thầm Hoàng đế này coi như biết lý lẽ. Tính kỹ ra, nếu không phải Hoàng đế nhân từ nương tay, không quyết đoán giải quyết phản tặc, Hoạt huyện cùng Trình phủ sao có thể gặp gỡ kiếp nạn máu tanh này!

Một đường đi theo tới tuyên chỉ còn có Tang Vũ, huynh trưởng của Tang Thị, Trình lão phu nhân dẫn hai tôn nhi khom người tạ ơn hoàng ân, sau đó gọi phu thê Trình Chỉ đi cùng Tang Vũ đến trắc đường nói chuyện.

Thêm cả Thiếu Thương, bốn người vây quanh chậu than ngồi xuống, bởi vì ở bên cạnh linh đường của lão Trình Huyện lệnh, cũng không tiện ăn uống thả cửa, Trình Chỉ chỉ có thể dâng lên một bát nước mật đường nóng hổi cho thê huynh(*).

(*) Thê huynh: Anh vợ.

Huynh muội Tang gia nhìn khá giống nhau, đều là tướng mạo người qua đường, nhưng rốt cuộc Tang Vũ vẫn là người thu đồ lập môn nhiều năm, trên người có nhiều hơn mấy phần khí phái thi thư nặng nề. Ông ta bưng lấy cốc không uống, hỏi thương thế của muội muội trước.

Tang Thị cười nói:

"Mấy ngày nay ăn được ngủ ngon, lại ngày ngày đổi thuốc, tốt hơn rất nhiều rồi. Đều là vết thương da thịt, cũng không bị thương gân cốt."

Tang Vũ thở phào, lại mang đến tin tức thứ hai cho mọi người, nói là Hoàng đế lệnh cho Trình Chỉ tạm thay Huyện lệnh Hoạt huyện, trấn an bách tính, trừ họa trong thôn; đoán chừng ngày mai chỉ dụ sẽ đến.

Thiếu Thương vừa thầm mắng thúc phụ gặp vận cứt chó, vừa lễ phép hỏi:

"Tang phu tử, vì sao hôm nay không phát tới cùng luôn?" Đoạn đường này phu thê Trình Chỉ mở tiệc chiêu đãi danh sĩ nho sinh, nàng đều là tiếp khách như vậy, thỉnh thoảng chêm vào hai câu.

Tang Vũ sớm từ trong thư nhà biết được muội muội rất yêu thích nữ nhi đích tôn Trình gia, lúc này quả nhiên thấy mặt mày nữ hài cực đẹp, thần thái tự nhiên, lại nghĩ sau khi muội muội bị thương nhờ có nữ hài nho nhỏ này cẩn thận chăm sóc, trong lòng sớm thấy gần gũi, mới cười nói:

"Bệ hạ nhân từ, vì sợ người nhà lão huyện lệnh thấy cảnh đau lòng cho nên cố ý dời lại muộn một hai ngày."

Thiếu Thương im lặng, nàng chưa từng nghĩ thì ra chí tôn thiên tử là người ôn hoà hiền hậu quan tâm người khác như vậy.

Tang Thị nhìn thấy nàng sững sờ, cười nói với huynh trưởng:

"Nàng ấy đó, mấy ngày trước đây còn oán trách với ta là bệ hạ không đủ ác độc, sớm diệt trừ Phàn Xương kia chẳng phải sẽ không xảy ra chuyện gì ư?"

Thiếu Thương kinh hãi Ui da một tiếng, bất mãn cào lên lưng Tang Thị một cái, Tang Thị quay người đi véo cái mũi nhỏ của nàng.

Tang Vũ lắc đầu, thở dài: "Bây giờ làm như vậy có lẽ không phải số ít, nhưng người đời sao có thể biết chỗ khó xử của bệ hạ. Tên phản nghịch kia có công theo Vua không nhỏ, trừ tính tình hơi dữ dằn thì cũng không có gì khác.

Trước khi lộ dấu vết mưu phản, chỉ bằng nghe phong phanh đã diệt trừ ông ta... Cái này, cái này...

"Ông ta vuốt mấy sợi râu lưa thưa dưới cằm rồi nói tiếp:"Lại nói, cho tới bây giờ cùng chung hoạn nạn dễ, cùng chung phú quý khó.

Lúc trước Cao Tổ Hoàng đế(*) tru sát không ít công thần, bây giờ bên ngoài đều nói bệ hạ cũng sẽ học theo vậy, chưa phòng ngừa nhân tâm bất ổn... Khụ khụ...

"(*) Cao Tổ Hoàng đế: Hán Cao Tổ (chữ Hán: ; 256 TCN – 1 tháng 6 năm 195 TCN), húy Lưu Bang (), biểu tự Quý (), là vị hoàng đế khai quốc của triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Thiếu Thương âm thầm gật đầu, nói như vậy còn có mấy phần đạo lý. Nghĩ xong việc này, nàng thanh thúy nói:"Thúc phụ, ta đi đằng trước linh đường thay ngươi trông coi. Các ngươi cùng Tang phu tử nói chuyện đi, không cần vội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!