Chương 43: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Giống như lúc đến, quân đội giáp đen lông trắng lúc đi cũng có thứ tự như thủy triều.

Cùng lúc đó, đám người Trình phủ vội vàng tưới dầu lên đống củi rồi đặt thi thể nhà mình lên, muốn tập trung hoả táng sau đó phân biệt ghép lại, thi thể những tặc phỉ kia thì tùy ý ném ở khe núi chờ bị quạ thú gặm ăn.

Thiếu Thương đứng đầu đám người, thổi sáo đưa tiễn những sinh linh vô tội này đi đến hoàng tuyền.

Tiếng sáo du dương truyền tới đoàn quân giáp đen vừa xuất phát, Điệu cành trúc vốn vui tươi được nữ hài giáng âm cùng kéo chậm tiết tấu, tựa như gió xuyên qua rừng trúc đông lạnh, thanh lãnh mà ưu thương.

Lăng Bất Nghi mỉm cười nghiêng tai lắng nghe, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc hắn chợt đổi thành cực kỳ lạnh lùng chán ghét, khuôn mặt tuấn mỹ cao ngạo như khắc từ đá khuất dưới bóng râm. Sau đó hắn giơ roi ngựa lên cao, giục ngựa dẫn quân chạy đi.

Thổi xong một khúc, Thiếu Thương buông sáo xuống, lệ đã rơi đầy mặt. Hôm qua còn rất nhiều chàng trai cô gái nói cười vui vẻ, thân nhân bằng hữu của bọn họ rốt cuộc trông mong bọn họ trở về. Chuyện tới trước mặt, nàng mới phát hiện mình còn có rất nhiều chuyện bất lực.

Hai tỳ nữ may mắn còn sống sót tổng cộng xác nhận ra mười một tên tặc phỉ hành hạ các nàng từ bên trong tù binh. Thiếu Thương ngồi trong phòng nghe quần chúng ăn dưa bên ngoài loạn xị bát nháo quan sát ngũ mã phanh thây.

Sau đó màn đêm buông xuống, bữa tối còn lại rất nhiều cũng không ngạc nhiên chút nào, nhất là những vú già tỳ nữ quanh năm yên ổn ở trong nội trạch kia, bị tình cảnh máu tanh buồn nôn gần như không ăn được gì.

Sau khi tử hình xong xuôi Lăng Bất Nghi lập tức lĩnh quân xuất phát đi đuổi bắt trùm thổ phỉ, để lại hai trăm quân giáp đen hộ tống đội xe Trình gia chạy tới Hoạt huyện, dẫn đội là vị thị vệ lớn tuổi cánh tay bị tên bắn vào kia.

Bây giờ Thiếu Thương biết ông ta họ Trương tên Thiện, đã có mấy trăm thạch quan trật, là phó tướng dưới trướng Lăng Bất Nghi, mà vị thị vệ mặt sẹo nhìn rất hòa khí tên là Lương Khâu Khởi, là huynh đệ ruột của vị thiếu niên Lương Khâu Phi thích nói leo kia.

Sáng sớm hôm sau, Thiếu Thương lại lần nữa mặc nam trang, cưỡi lên con ngựa bò sữa Tiểu Hoa yêu dấu.

Đám người Trình phủ, từ gia tướng hộ vệ băng bó vết thương đến tỳ nữ vú già đỡ xe mà đi, theo ánh nắng buổi sáng sớm nhìn qua, chờ đợi vị tiểu thư tuổi nhỏ mảnh mai này hạ lệnh lên đường. Thiếu Thương dùng sức vung cánh tay phải, vung vẩy roi trong không trung, bánh xe lốc cốc chậm rãi nhấp nhô.

Nàng ngồi trên lưng ngựa nhìn lại, cuối cùng có thể sống mà rời sơn cốc giết chóc đổ máu này rồi.

Đội xe một đường đi về phía đông, lúc này ven đường cũng không còn bị tập kích quấy rối nữa. Thiếu Thương cảm thấy dù có tiểu tặc muốn cướp tiền, trông thấy đội quân giáp đen trầm mặc trang nghiêm cưỡi ngựa bên cạnh xe như thế cũng bị dọa trở về.

Tang Thị sau khi uống thuốc đã bớt sốt, dần dần thanh tỉnh, nàng ta áy náy nhìn Thiếu Thương tới thăm:

"Vốn định mang theo ngươi đi chơi đùa bốn phía giải sầu một chút, không nghĩ ngược lại để ngươi chịu tội thế này, còn không bằng ở lại đô thành..."

Thiếu Thương vội vàng bảo nàng ta dừng lại: "Thúc mẫu tuyệt đối đừng nói như vậy! Bằng cái tính tình gây họa khắp nơi này của ta, nơi nơi không yên tĩnh, ở lại đô thành còn không bị a mẫu bóp chết ư?

Lại nói, lần này thúc mẫu đưa ta đi ra ngoài là đúng, gặp nhiều danh sĩ như vậy, đi qua nhiều địa phương kỳ thú như vậy, bây giờ ngay cả tặc phỉ làm loạn đều được biết. Sau này về lại đô thành, lúc dự tiệc, còn không phải để ta khoe khoang thế nào thì khoe khoang thế ấy à?

Ta muốn nói ta thần tiễn vô địch, bách phát bách trúng, một tên có thể bắn hai địch, đám giặc quả thực thua chạy như ngọn gió lướt trên cỏ...

"Nàng lại giả vờ uy hiếp vú già tỳ nữ trong xe:"Các ngươi không được vạch trần ta đấy!"

Đám nữ tử đều bị chọc cười không ngừng, Tang Thị mang bệnh sắc mặt tái nhợt đều hiện lên một tầng đỏ ửng.

Thiếu Thương cũng không dừng lại thêm trong xe, vẫn luôn tất bật vòng qua vòng lại từ trước ra sau đoàn xe, vừa phải trông nom người bị thương có phát sốt chảy mủ không, lại phải hỏi thăm tình trạng con đường phía trước, còn phải chăm sóc Trình Vĩ cùng hai nam hài sinh đôi... Mới hơn nửa ngày nàng đã mệt đến toàn thân cứng ngắc đau nhức, cũng may Trương Thiện được phụ tử Lý gia tiếp đãi nói chuyện phiếm, không cần nàng hao tâm tổn trí chiêu đãi.

Lúc đi tới cách Hoạt huyện chỉ còn nửa ngày đường, đã nhìn thấy thúc phụ móng heo chia cách mấy ngày dẫn một đội quân lính dài từ bên trong điên cuồng phi ngựa tới.

Đến gần thấy là nhóm Thiếu Thương, Trình Chỉ thật giống như đạp phải con nhím, gào khóc phi tới, sốt ruột rối rít hoảng hốt hô hào

"Thúc mẫu ngươi đâu? Thúc mẫu ngươi đâu? Phu nhân đâu? Phu nhân đâu?..."

Thiếu Thương cười lạnh liên tục, vốn định xem thường một phen thì lại thấy râu hắn mọc tua tủa như gốc rạ, quần áo xốc xếch tinh thần sa sút xanh xao vàng vọt, trâm cài búi tóc đều cong vẹo, tiểu Trình đại nhân xưa nay tay áo phong lưu người như ngọc mới hai ngày không gặp đã biến thành Khổng Ất Kỷ(*).

(*) Khổng Ất Kỷ: (chữ Hán: ; Bính âm:

Kǒng Yǐjǐ) là tên một truyện ngắn của nhà văn Lỗ Tấn, cũng là tên nhân vật chính của truyện. Ông là một nhà nho lỗi thời, lập dị, dơ bẩn, nghèo nàn, song lúc nào cũng tỏ ra nghiêm nghị, đến mức sự nghiêm nghị đó biến thành trò cười của bọn bình dân ngồi ở ngoài.

Không đợi Thiếu Thương há mồm, gia tướng bên cạnh đã chỉ chỗ xe ngựa của Tang Thị, Trình Chỉ lộn nhào tới, lập tức từ trong xe truyền đến tiếng thúc phụ gào khóc cùng tiếng Tang Thị vui đến phát khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!