Chương 42: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Bầu không khí tĩnh mịch đáng giá để kỷ niệm này kết thúc trong tiếng hô to của Thành y sĩ:

"Máu còn đang chảy kìa...!"

Hai tên thị vệ chế trụ người ông ta nhưng không bịt miệng ông ta, làm một thầy thuốc chính trực, ông ta thực sự không thể trơ mắt nhìn người bị thương tí tách đổ máu ở trước mắt, mà chính mình lại ngơ ngác nhìn xem.

Thiếu Thương đã tỉnh hồn lại, nghiêng mắt xem xét vết thương còn đang chảy máu ròng ròng trên vai Lăng Bất Nghi, nàng đi lên trước một bước không vui nói:

"Mũi tên gãy đã rút ra rồi, ngươi còn lề mề cái gì ở đấy, còn chưa lên trị thương? Lương y như từ mẫu, sao ngươi không vội vàng chút nào hả?"

Lời vừa nói ra, Thành y sĩ bi phẫn hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài! Cũng không chờ ông ta lên tiếng, hai tên thị vệ bên cạnh cùng nhau dịch sang hai bên trái phải, lần này ông ta không nói nổi một lời nào.

Không sai, từ góc độ của nữ hài, hoàn toàn chính xác không nhìn thấy thầy thuốc bị cầm ngược cánh tay trái ở sau lưng.

Lương Khâu Phi muốn cười lại bị huynh trưởng ở bên cạnh dùng sức giật một cái, thiếu niên vội vàng trưng bộ mặt mộc lên.

Lý ngũ lang không kìm được quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa; Lý Thái công chép miệng ba lần, phát giác vừa rồi sờ rụng mất mấy sợi râu yêu quý, đành phải buông tay ra đặt ở trên bàn.

Thành y sĩ trầm mặc tiến lên thực hiện chức trách, Thiếu Thương thấy thế lui lại một bước, muốn về vị trí ban đầu ngồi, lúc quay người lại mới thấy bàn cũ chẳng biết bị người ta bưng đi từ lúc nào bày lên ngồi quỳ hơi chếch phía dưới tay phải Lăng Bất Nghi.

Tên thị vệ mặt sẹo kia cười cực kỳ hòa khí:

"Tiểu thư, mời ngài ngồi trước đi."

Thiếu Thương run lên, sau đó đờ đẫn ngồi xuống.

Nàng nhớ lại ở Trình gia, chỉ cần Trình mẫu không có mặt, lúc Trình phụ ngồi ở thủ tọa Cửu Truy đường tiếp khách, chỗ ngồi của Tiêu phu nhân sẽ bày ở vị trí này. Cho nên, đây là có ý lễ kính chủ nhà à? Nhưng nhà này là của Lý Thái công mà, mặc dù là nàng bố trí.

Đó là bởi vì địa vị Trình gia ở trên Lý gia à?...

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chợt ngửi được một mùi rượu nồng đậm, định thần nhìn lại, Thành y sĩ đang dùng cả bầu rượu mạnh vừa mở nắp lặp đi lặp lại rửa vết thương cho Lăng Bất Nghi.

Lý Thái công hít hít mũi, cười bình luận:

"Đây là rượu ngon trên mười năm đó!"

Lương Khâu Phi hơi lộ ra vẻ đắc ý:

"Lão trượng có ánh mắt tốt. Đây là rượu ngon năm xưa tìm ra được trong khố phòng của Trần Vương cung, cũng không biết đã cất bao lâu rồi. Đầu năm bệ hạ mới ban thưởng, lúc đầu định uống vào tiệc ăn mừng."

Thiếu Thương cũng hít vào một hơi, thầm nghĩ rượu này quả nhiên mạnh mà không nồng, hương thơm thuần khiết. Nàng rất muốn nói, ta có thể chiết xuất ra cồn nồng độ cao cho ngươi, đừng lãng phí rượu ngon như vậy, không bằng cho Trình phụ nhà ta đi.

Lời này đương nhiên không thể nói.

Người ta cứu được mệnh của ngươi, ngươi còn chưa trả lãi đấy, còn muốn ham rượu của người ta?!

Lăng Bất Nghi hơi nghiêng đầu liếc nhìn nữ hài, lại nhìn khăn gấm cầm trong tay mình. Vừa rồi rút mũi tên gãy ra, nữ hài lập tức đưa trả khăn gấm, sau đó quấn cái dây thừng về trong tay mình. Dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tính trong sáng, không có một chút ý tứ muốn lằng nhằng vương vấn gì.

Lúc này, Thành y sĩ bắt đầu cắt thịt thối.

Âm thanh cắt thịt sạt sạt vang lên, từng mảnh nhỏ màu đỏ thẫm phù nát hư thối bị cắt ra đặt ở trong mâm, da đầu Thiếu Thương đều tê dại.

Nhưng nam tử để hở vai kia lại lẳng lặng đặt hai tay trên gối, vẻ mặt lạnh nhạt, trừ sắc mặt tái nhợt cùng hơi mím môi thì trông hắn tựa như không có việc gì xảy ra vậy.

Nhìn khóe môi đỏ thẫm trên làn da tuyết trắng từ sườn mặt hắn, Thiếu Thương đột nhiên nghĩ đến, ở tuổi này đã có cấp bậc quyền hành như vậy, hắn cũng quá trẻ...

Cắt đi thịt thối, rửa sạch vết thương, bó thuốc xong, Thành y sĩ cũng không quay đầu lại cõng túi thuốc đi ra ngoài. Dù chỉ nhìn theo bóng lưng, Lý ngũ lang đều cảm thấy vị thầy thuốc này nhận tổn thương rất lớn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!