Chương 41: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Từ khi còn nhỏ, Thiếu Thương đã nắm chắc lý lẽ

"Mắt không thấy tâm không phiền", đối với những người có khả năng tạo thành phiền phức mà nàng không chọc nổi, từ trước đến nay phần lớn nàng đều cách thật xa ; bởi vì, người không thể nào là vô địch thiên hạ.

Ví như đồng hương cùng trấn biết tuổi thơ cùng phụ mẫu của nàng, từ sau khi đi nơi khác học nàng gần như không còn liên hệ; ví như Lâu Nghiêu chính mắt trông thấy nàng rút gỗ cầu đi, hi vọng lần nổi trận lôi đình kia có thể vĩnh viễn dọa hắn chạy; lại ví như, Lăng đại nhân bắt gặp nàng lục lọi ở dưới cầu, ông trời phù hộ hắn sẽ không liên tưởng đến sự kiện sập cầu ở yến hội Vạn phủ hôm đó!!

Nhưng khi Thiếu Thương kiểm kê tình hình thương vong của Trình phủ, nàng lại cảm thấy dù để giảm bớt con số này, đừng nói là thấy Lăng Bất Nghi nhiều thêm vài lần, cho dù kết nghĩa kim lan đều có thể được.

Tổn thương của vũ khí lạnh thời đại này chưa hẳn có thể tạo thành một đòn trí mạng như đời sau, nhưng nhìn thấy còn giật mình hơn, trừ tổn thương đao tên thường gặp, còn có da thịt bị bóc mất một mảng lớn, bị chặt đi một đoạn tứ chi, thậm chí có cả bị móng ngựa đạp nát bụng thủng ruột.

Đáng sợ nhất chính là hai tên hộ vệ bị chém một đao vào mặt, một người mất mũi nhưng cuối cùng còn có thể sống; một người khác từ mắt trái kéo dài đến cằm, vết đao sâu tận xương sọ, đã thoi thóp bước chân vào hoàng tuyền.

Tang Thị vừa bị thương lại vừa lo lắng, càng về sau còn bắt đầu sốt nhẹ. Cuối cùng nhờ Lý ngũ lang làm việc chu toàn, mang thầy thuốc tốt nhất trong thôn đến, sau khi bắt mạch lập tức bắc nồi sắc thuốc.

Nhìn qua Tang Thị không ngừng nói mơ trong hôn mê, lại liếc quanh gia tướng, quản sự, vú già vây quanh ở bên cạnh nói liên miên lải nhải, Thiếu Thương chợt phát giác bây giờ bản thân nhất định phải tạm thay gia chủ Trình gia.

Hài đồng có tiền vốn tùy hứng chơi xấu, đó là bởi vì có gia trưởng không gì không làm được đứng ở phía trước, một khi trưởng bối không cách nào ra mặt, tất nhiên phải tự học trưởng thành.

Thiếu Thương lập tức giữ vững tinh thần, thực hiện chức trách của gia chủ.

Đầu tiên phái mấy người lão thành vào chỗ giam giữ tặc phỉ tra hỏi chỗ của mấy tỳ nữ bị bắt đi. Lại phái gia tướng xuôi theo đường lúc đến tìm về mấy chục chiếc xe hành lý bị vứt lại, tặc phỉ vội vàng đuổi theo đánh, đoán chừng còn chưa kịp chia của.

Người nào trên thân không bị thương ở phòng ngoài mắc lều bạt nghỉ ngơi, người bị thương tật chuyển vào bên trong nhà, chặt cây đốt than để cung cấp chậu than sưởi ấm cho các nơi.

Vú già phân hai thành nhóm, một nhóm chôn nồi nấu cơm, một nhóm đốt nước sôi xử lý vết thương cùng đốt tro rơm rạ để cầm máu.

Lại lấy hơn phân nửa rương tiền tiêu vặt mà Trình phụ cho đưa thầy thuốc kia, bảo ông ta cho người phi ngựa về thôn lấy dược đến sắc. Trời đông giá rét, ngoại thương mất máu, cho dù có tổn thương hay không có tổn thương, có lẽ mỗi người đều phải uống mấy bát thuốc trừ lạnh cầm máu chống viêm.

Tiếp đến là an ủi tinh thần.

Thiếu Thương cần đi từng chỗ một, thăm hỏi người bị thương, khen ngợi có người công. Đối mặt với gần trăm gia tướng phủ binh tắm máu chiến đấu một ngày một đêm, nàng rất muốn giống lãnh tụ vĩ đại chính trực diễn thuyết thao thao bất tuyệt khuấy động lòng người, nói tới mức các chiến sĩ lệ nóng doanh tròng nhiệt huyết sôi trào dứt khoát liều chết.

Đáng tiếc, nàng không thể, kỹ năng nhanh mồm nhanh miệng của nàng hoàn toàn phát huy ở phương diện tố khổ và châm chọc đám phụ nhân.

Nàng chỉ có thể nhiều lần hứa hẹn

"Người chết người tàn sẽ sắp xếp thỏa đáng cho gia đình, người bị thương chắc chắn sẽ trợ cấp" vân vân…

Nhưng mà nàng cũng có ưu điểm, đó là lòng dạ sắt đá. Gia tướng thị vệ còn sống phần lớn phải mắc lều nhặt xác còn phải ra ngoài tìm hiểu tin tức, nhóm vú già còn phải vào nhà bếp, cho nên xử trí vết thương phần lớn là tỳ nữ.

Có mấy người tuổi nhỏ chỉ mới trông thấy vết thương máu thịt be bét đã sợ phát khóc, cho dù là thầy thuốc lớn giọng ở phía trên chỉ huy thế nào, các nàng cũng không làm được. Thiếu Thương đi ngang qua trông thấy, gọi võ tỳ buộc phán tay cho mình, không nói hai lời lập tức làm việc.

Căn cứ thầy thuốc chỉ điểm, nên rút tên thì rút tên, dù là máu thịt văng khắp nơi; nên đốt thì đốt, dù là da thịt nóng chát phát tiếng xèo xèo rung động. Cứ như vậy, nhóm tỳ nữ thấy ngay cả tiểu thư nhà mình còn như vậy thì đều không còn sợ hãi thẹn thùng nữa.

Bận rộn nửa ngày, mãi đến khi Lý Thái công ngoài phòng hô

"Lăng đại nhân tới, mời tiểu thư gặp một lần". Thiếu Thương mới vội vàng từ trong nhà ra, không nói áo váy đầy máu tươi, hai tay nàng đẫm máu giống như mới từ hiện trường giết người ra vậy.

Dưới ánh mặt trời trong trẻo lành lạnh, Lăng Bất Nghi da trắng như tuyết, thân hình cao lớn như cây bách mùa đông, khoác một chiếc áo lông màu đen, cùng sáu thị vệ đeo bội kiếm vây bên người lẳng lặng đứng ở trên đất trống trước nhà, giống như tuyết trắng trong rừng có một loại cổ kính sâu xa xinh đẹp.

Thiếu Thương đứng ở trước mặt hắn chân tay luống cuống, cảm thấy mình như cô nương làm nghề mổ heo mặt mũi tràn đầy dữ tợn.

Các phái nữ chữa thương trong phòng đều như sống lại, các cô gái ngừng việc trong tay lại sinh động bò lên cửa sổ nhìn lén.

Tiếng kinh hô nói nhỏ phía sau, Thiếu Thương rõ ràng có thể nghe thấy Thật là đẹp,

"Đây là vị tướng quân nào thế",

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!