Edit: Trúc
Gần trăm người Trình gia chia ra làm hai nửa, một nửa bao quanh cỗ xe của đám người Thiếu Thương Tang Thị, một nửa khác cầm đao hướng về phía trước chuẩn bị nghênh chiến.
Chỉ trong giây lát, hai bên đánh giáp lá cà, trông thấy mặt mày nhóm người này dữ tợn, thần sắc khát máu, Thiếu Thương không nhịn được sinh lòng sợ hãi. Nhất là tặc phỉ trông thấy bên này nhiều lương thực, nhóm tỳ nữ đa phần đều xinh đẹp, càng lộ ra vẻ tham lam tà ác.
Tang Thị che đôi mắt Trình Vĩ lui vào trong xe, nhóm tỳ nữ phần lớn lòng đầy sợ hãi, người nhát gan càng co lại thành một đám cúi đầu khóc lên.
Sau khi qua đi cảm giác buồn nôn sợ hãi với hình tượng ác liệt của nhóm tặc phỉ này, rốt cuộc Thiếu Thương run rẩy từ sau xe thúc ngựa ra, rút đoản kiếm Trình Tụng tặng cho ra, đặt ngang ở trước ngực.
Yên lặng tính toán nhân số địch ta, nàng cảm thấy chút anh dũng đó của mình hẳn chỉ cần dừng ở phương diện làm ra vẻ là được rồi.
Ai ngờ đám tặc nhân này rất hung hãn, mắt thấy nhân số cách xa vẫn vung đao lên, lộ vẻ chắc chắn binh sĩ nuôi trong nhà không quá có lực chiến đấu. Đáng tiếc bây giờ đối mặt với bọn họ không phải là quân lính trong phủ bình thường.
Trước khi đi Trình phụ cố ý đặt một nửa đội cảnh vệ đi theo mình nhiều năm vào đội xe. Khí phách can đảm của người trong núi đao biển máu bò ra, số lượng đối chiến ngang nhau, tiêu diệt tặc phỉ giống như diệt con thiêu thân nhào lên vậy.
Hai bên đánh nhau kịch liệt một trận, phủ binh Trình gia đã chém giết hai ba mươi người này. Nhưng tặc phỉ sắp chết nằm lăn lộn trên mặt đất vẫn kêu gào
"Các ngươi chờ đó, nhóm phía sau sẽ chém giết sạch các ngươi" vân vân…
"Đám tặc phỉ này chỉ là trinh sát, cưỡi ngựa đi điều tra bốn phía xem có bia ngắm để cướp giết không thôi. Đằng sau còn có đội quân lớn." Lý Thái công nhìn thi thể đầy đất, dù trời cực lạnh cũng không nhịn được đổ mồ hôi sau lưng.
Rối loạn nhiều năm như vậy, ông ta rất có kinh nghiệm đối với phong cách hành sự của bọn giặc cướp.
Gặp phải việc này, đám người không tiếp tục ngừng lại, tranh thủ thời gian nhanh chóng đi về phía thôn của Lý Thái công. Ai ngờ họa vô đơn chí, bởi vì đánh xe quá vội, trên đường xe của Tang Thị đụng vào gò đất đá, gãy mất trục bánh xe, xe bị đổ lật, phụ nữ trong xe đều bị đè ở bên trong.
Lúc lôi người bị thương ở trong xe ra, mới phát hiện chân trái Tang Thị bị thương không nhẹ, dù chưa gãy xương, nhưng da thịt bị rạch ra một vết rách rất lớn.
Thiếu Thương kém chút cắn nát răng, vội vã gọi người bỏ hết hành lý rương lớn ở trong một cỗ xe vững chắc xuống cho Tang Thị đi vào, lại vứt xuống mấy chục chiếc xe hành lý không quan trọng lắm, đơn giản gọn nhẹ tiếp tục đi đường.
Lý Thái công thấy nàng tuổi còn nhỏ đã quyết đoán kịp thời, không khỏi âm thầm khen hay.
Ai ngờ đi không bao lâu, phía sau lại lần nữa truyền đến tiếng hò hét chém giết, thanh thế mạnh hơn đám người lúc trước rất nhiều, mọi người đều đổi sắc. Thiếu Thương thấy nơi đây cách thôn Lý Thái công còn không ít đường, hiển nhiên trong chốc lát sẽ không chạy tới kịp.
Nàng lại nhìn sang phía tây, thầm nghĩ thật ra tự mình cũng không phải không có cách nào chạy trốn.
Một người một ngựa chạy xuyên rừng, tặc phỉ cướp bóc đội xe bề bộn nhiều việc, tất nhiên không lo được một người. Nàng nhớ kỹ đường xá, chỉ cần chạy trốn tới Trần Lưu quận sẽ an toàn. Đến lúc đó giả vờ nói là đội xe bị đánh tan, mình bị đuổi đến tận đây là đủ.
Thế nhưng trước mắt Thiếu Thương hiện lên khuôn mặt tái nhợt vì mất máu của Tang Thị, còn có Vĩ Vĩ cùng anh em sinh đôi, nàng lắc đầu.
Lại nhìn đường núi rừng hai bên có chút quen mắt, nàng vội vàng đuổi đến ngang hàng Lý Thái công hỏi:
"Ta nhớ trên đường lúc đến, Thái công nói nơi này có rất nhiều nhà cho thợ săn bỏ trống. Xin hỏi thái công, nơi này có chỗ nhà cho thợ săn nào lưng tựa núi, gần đó có nước chảy ở thượng du không?"
Nàng chưa từng đọc qua lý luận quân sự, nhưng tốt xấu cũng biết câu thành ngữ Hai mặt thụ địch này. Nếu như nhân số địch đến nhiều hơn so với hộ vệ nhà mình, trong đội xe lại không ít nữ quyến, ngăn địch ở vùng quê bốn bề trống không này sớm muộn cũng bị công phá.
Khi đó hẳn là chỉ có một con đường chết. Còn không bằng dựa vào địa hình trì hoãn, dù sao mang theo đồ ăn thuốc men đầy đủ, lại có nguồn nước, chống đỡ mấy ngày không thành vấn đề, nói không chừng có thể đẩy lùi được đám tặc phỉ ngẫu nhiên đi ra ngoài gây án này.
Hơn nữa nhanh thì hai ba ngày, chậm thì năm sáu ngày, cho dù Hoạt huyện hay là Trần Lưu quận ắt sẽ có viện quân. Nhưng nếu không có nhà cho thợ săn như này thì sao? Vậy chỉ có thể tử chiến đến cùng, nghe theo mệnh trời.
Lý Thái công hiểu quê mình rõ như lòng bàn tay, dẫn đội xe đi sâu vào trong rừng, trái rẽ phải ngoặt quay tới quay lui, quả nhiên tìm được một chỗ ẩn núp tuyệt diệu.
Nhà cho thợ săn này xây dựa lưng vào núi, lưng tựa vào một vách đá hình chữ U dựng đứng rêu xanh mọc thành bụi, cạnh nhà có một mạch suối, nước trên vách đá từ núi cao chảy xuống.
Chủ nhân căn nhà này rất nhiều năm trước trốn đi lính, Lý Thái công cảm thấy địa thế nơi đây hiểm trở kỳ lạ, bèn sửa chữa lại năm sáu phòng lớn ở giữa, chuẩn bị tương lai đi săn thì dùng.
Mấy vị gia tướng khảo sát địa hình một lượt, đều nói nơi đây rất tốt, nói xong lập tức thuần thục chặt xuống rất nhiều cây lớn to cỡ miệng chén từ trong rừng, ghim xuống thành hàng rào chống cự bao quanh trên đất bằng ở trước nhà, bận rộn như vậy gần một canh giờ, đại đội tặc phỉ cuối cùng cũng xuyên qua rừng rậm tìm tới.
Đội tặc phỉ này có ba bốn trăm người, tiếng hô hào quát mắng vang lên thanh thế rung trời, đánh nhau càng hung hãn mạnh mẽ, làm người nghe ngóng kinh hồn bạt vía.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!