Chương 39: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Ánh lửa ngút trời, hơi khói cuồn cuộn đen đặc phun ra, nhuộm bầu trời thành máu tanh màu xám mơ hồ, bốn phía sông sâu rừng rậm, tiếng chém giết rung trời, phía trước là hộ vệ cùng gia tướng Trình phủ, ra sức ngăn cản từng lớp từng lớp Tặc phỉ tràn lên.

Thật ra Thiếu Thương cũng không biết bọn họ có phải tặc phỉ không hay là tàn binh bại tướng nơi nào tới. Bởi vì áo giáp trên người bọn họ dính đầy vết máu thoạt nhìn như là có cơ cấu.

Lúc này, trên mặt đất có một tên cướp chưa chết phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt, nàng nhìn một chút nhận ra một lúc trước người này còn quơ đao lớn điên cuồng gào thét vọt về phía các nữ quyến, nàng bèn quay đầu nói với một thị vệ:

"Chỗ này còn một người."

Thị vệ kia lĩnh mệnh, xách đao tới hung ác đâm mấy lần, theo tiếng kêu thảm trầm thấp cùng một chút máu tóe lên, lại một người mất mạng. Ưa mi phò phò.

Non nửa năm trước, Thiếu Thương vẫn là một nữ thanh niên dù họa phong thanh kỳ(*) nhưng rốt cuộc tam quan vẫn bình thường, đụng phải gián chuột cái gì đó cũng sẽ gọi to hai tiếng.

Mà bây giờ nàng nhìn xem người chết không nguyên vẹn tay gãy chân đứt đầy đất đã lông mày cũng không nhíu một cái.

(*) Họa phong thanh kỳ:

Hiện được dùng rất nhiều trên mạng, các diễn đàn, blog, có ý chỉ hoa lạ, kỳ dị. Ý gốc là thanh tú, mới mẻ độc đáo, có thể dùng hình dung một người, cũng có thể dùng để hình dung một việc.

Nàng cúi đầu nhìn xem bản thân, bộ thường phục nam bằng gấm dày mầu tối viền sặc sỡ này là mấy ngày trước đây Tang Thị vừa đổi cho nàng, vốn muốn mặc đi xem thi đấu bóng đá, bây giờ lại dính vết máu loang lổ.

Mồ hôi theo gáy chảy đến phần lưng, làm dính nội y bằng lụa vốn mềm mại vào người, mồ hôi ẩm ướt lạnh lẽo khó chịu. Cái gọi là vui quá hóa buồn chính là miêu tả tình cảnh trước mắt của nàng.

Hôm đó sau khi đuổi Lâu công tử bày tỏ lệch lạc đi, đội xe một đường đi về phía đông, phong cảnh ven đường đẹp đẽ, mấy ngày liền trời trong không tuyết.

Còn chưa ra Tư Lệ(*), vết thương bị đánh của Thiếu Thương đã tốt rồi. Nàng cảm thấy ngờ vực, năm đó nàng đánh nhau dẫn đến cánh tay bị nứt xương rất nhỏ, còn không đau dữ dội như bị đánh đòn lần này, khi đó nàng phải nghỉ ngơi nửa học kỳ, sao lần này mới sáu bảy ngày đã tốt rồi?

(*) Tư Lệ:

Địa danh cổ dùng để chỉ Trường An và Lạc Dương trong thời cổ đại , và mỗi triều đại là một vùng khác nhau . Nó cũng là một tên chính thức trong các triều đại nhà Chu và nhà Hán, cho đến khi nhà Đường bị bãi bỏ.

Chẳng lẽ thân thể này chất lượng tốt?

Vậy vì sao lúc trước nàng làm đầu heo lâu như vậy? Đều là thuốc trị thương giống nhau mà. Suy nghĩ kỹ mấy ngày, cuối cùng Thiếu Thương ra kết luận, chất lượng thân thể này chủ yếu biểu hiện ở trên gân cốt mà không phải bề ngoài.

Nói đến hình tượng, nếu như nàng gặp phải bạo lực gia đình, có thể bị hủy dung, nhưng cũng có thể tham gia lớp Kickboxing(*) tự vệ luyện thành cao thủ đánh lại, sau đó còn cắn ngược lại một cái

"Chú cảnh sát, chú nhìn mặt tôi còn chưa rõ à". Á, sao nàng có thể nghĩ việc xấu trôi chảy đến thế chứ.

(*) Kickboxing:

Là một nhóm các môn thể thao chiến đấu độc lập dựa trên đá và đấm, lịch sử phát triển từ karate, Muay Thái và boxing của phương Tây. Kickboxing được thực hành để tự vệ, tập thể dục, hay như một môn thể thao tiếp xúc.

Ngoài ra, nàng còn phát hiện thân thể này mang thiên phú âm nhạc.

Lúc nhận cây sáo kia, Thiếu Thương còn có phần thấp thỏm, bởi vì năm đó nàng ở trên lớp nhạc khí tự chọn có danh xưng Hoa cúc kéo cưa sắt, ai ngờ Tang Thị mới dạy mấy ngày, ngón tay của nàng dường như tự lĩnh ngộ tất cả, thổi bài Điệu cành trúc êm tai sống động.

Xem ra, gene của Trình Thái công không lãng phí. Chờ tương lai nàng phát tài có rảnh rỗi sẽ sửa sang lại Cao Sơn Lưu Thủy gì đó, tăng lên một chút văn hóa hợp cách, miễn cho suốt ngày bị người ta coi là mù chữ.

Sau khi xác định căn bản bên trong, Tang Thị bắt đầu dạy nàng luyện tập hít thở, hít vào thở ra đều đều kéo dài. Vì đạt thành mục đích này, Tang Thị hùng hồn yêu cầu Thiếu Thương mỗi ngày đều phải cưỡi ngựa, đi bộ, đảm bảo giấc ngủ cùng ăn uống điều độ.

Có khi là cực kỳ mệt mỏi, cho dù cắm trại bên ngoài hay là lắc lư trên xe ngựa, Thiếu Thương cũng có thể nằm xuống là ngủ. Đối với nữ hài ngoan ngoãn như vậy, Tang Thị có phần bất ngờ, nàng ta còn tưởng rằng phải phí rất nhiều sức mới có thể làm Thiếu Thương ngoan ngoãn.

Ngày hôm đó, trong đêm, Tang Thị nói với trượng phu:

"Chàng nói xem chúng ta có cần tìm mấy đứa nhỏ nhanh nhẹn đưa đến chỗ Kiềm Tăng học nghề không? Có lẽ tương lai chúng ta còn cần dùng đến." Vừa đấm vừa xoa nghĩa là nhất định phải cứng rắn lay động, mới có thể có hiệu quả mềm ra.

Trình Chỉ lập tức hiểu ý thê tử, ánh mắt trôi về phía lều vải của Trình Vĩ cùng hai nhi tử sinh đôi kia, lúc lâu sau mới nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!