Chương 38: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Mãi cho đến khi được đưa lên xe ngựa rộng lớn, Thiếu Thương đều mơ mơ hồ hồ đối với chuyện xảy ra trong hai ngày này.

Hôm đó lúc nàng từ Doãn phủ về nhà đã là chạng vạng tối, hai võ tỳ thần sắc trang nghiêm đưa nàng đến Cửu Truy đường, chỉ thấy trong đường đốt nến lớn, Tiêu phu nhân ngồi một mình ở bên trong, mặt như phủ băng. Nàng lập tức biết xảy ra chuyện rồi.

Lúc trước sắp xếp cái bẫy đó nàng đã nghĩ đến việc có khả năng bị người khác khám phá ra, chỉ chưa từng nghĩ lại nhanh như vậy.

Cho nên đối mặt với Tiêu phu nhân chất vấn, nàng gọn gàng dứt khoát nhận.

"Cũng không vì lý do đặc biệt nào cả, chỉ vì xả giận thôi." Thiếu Thương lạnh lùng không biết sai chút nào.

Tiêu phu nhân tất nhiên là nghiêm nghị trách cứ, người con này người con kia, từng câu trích dẫn văn cổ, Thiếu Thương cũng lười phân biệt. Kết thúc răn dạy là đến lượt Gia pháp trong truyền thuyết kia. Tiêu phu nhân hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, có vẻ như cứu binh hoàn toàn không trong phủ.

Trong lòng Thiếu Thương biết không ổn, nhưng từ nhỏ nàng đã quen cứng đầu, không nói hai lời thản nhiên nhận phạt.

Vào lúc bốn võ tỳ đặt nàng lên trên bàn dài hình chữ nhật, Thiếu Thương mới hơi hoảng, lại nhìn ông lão âm trầm đáng sợ cầm trượng đến kia, trên trán nàng đã lấm tấm mồ hôi. Mặc dù từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu, thờ ơ thành kiến không ngừng, nhưng thật sự da thịt nàng chưa từng chịu tội!

Mắt thấy Tiêu chủ nhiệm rõ ràng muốn làm lớn, Thiếu Thương vốn muốn mở miệng xin tha thứ, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng nổi.

Khi roi thứ nhất nện lên trên người nàng, hô hấp của Thiếu Thương cũng dừng lại, chỗ khe mông kia giống như bụi cỏ hạn hán lâu ngày gặp một đốm lửa, đau đớn như ngọn lửa nổ tung nhanh chóng lan ra toàn thân.

Nàng muốn la lên nhưng lại chỉ nghe thấy cổ họng mình vang ra tiếng khàn khàn, giống như một con cá sống bị cạo sạch vẩy chỉ có thể thoi thóp hút lấy khí lạnh.

Vì sợ mình nói ra lời cầu xin tha thứ mất mặt, Thiếu Thương cắn chặt môi lại, dù là đau đến ngạt thở cũng tuyệt đối không há mồm ra thở. Về phần tại sao không cầu xin ư?

Hôm nay Tiêu chủ nhiệm cũng không phẫn nộ như ngày xưa, thậm chí nàng cảm thấy chỉ cần mình cầu xin tha thứ là có thể khỏi bị trận đòn này. Nhưng nàng nhất định không cầu xin! Đánh chết cũng không chịu thua!

Lúc tiểu học có vị giáo viên chủ nhiệm đối xử với nàng khá tốt, cao tuổi hiền lành, cô ấy từng nói với bà nội:

"Em ấy kiên cường bướng bỉnh như vậy, nói xấu thì có xấu, nhưng nói chung cũng có cái tốt. Lúc nào em ấy cũng suy nghĩ rõ phải học thật giỏi, vậy nhất định sẽ cố gắng hết sức".

Đáng tiếc, cô giáo rất nhanh thì về hưu. Sau đó, cuối cùng Thiếu Thương đã không còn gặp được giáo viên nào như vậy nữa. Về sau lại có giáo viên đối xử tốt với nàng, đều là vì thành tích dẫn đầu của nàng.

Đã đánh bao nhiêu roi rồi, Thiếu Thương nhớ không rõ nữa, bên trong miệng nếm được vị tanh, thân thể đau tê, ngược lại chỗ trên môi bị cắn nát lại càng đau rõ ràng hơn. Trong lúc đầu váng mắt hoa, nàng được nhấc trở về chỗ ở của mình, mới nghe được tiếng la cùng tiếng khóc của a Trữ.

Nàng không khỏi thấy nhẹ bẫng trong lòng sau đó không biết gì nữa.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng cảm thấy vết thương mình mát lạnh, có lẽ được bôi thuốc. Còn có một bàn tay ấm áp mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve nàng, từ tóc đến khuôn mặt, lại đến vết thương. Bàn tay kia có làn da mềm mại tinh tế, hoàn toàn khác biệt với bàn tay đầy vết chai của a Trữ.

Thiếu Thương mê man nghĩ, có lẽ là Tang Thị.

Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là sắc trời đen nhánh, chỉ không biết là đêm khuya hay là tờ mờ sáng, Thiếu Thương bị bóng dáng lông nhung đen to lớn ở đầu giường dọa cho giật mình một cái, bóng dáng kia phát ra tiếng khóc ồ ồ, giống như cái chiêng vỡ bị gió đêm thổi tung lên, rất là dọa người.

Nhưng bởi vì vẫn còn đau, phản ứng kinh hãi của Thiếu Thương chậm đi rất nhiều, sức lực thét lên cũng bị mất, chỉ có ngơ ngác nhìn xem.

Trình Thủy ngồi ở đầu giường khóc ồ ồ, thân hình khôi ngô cao lớn co lại, nhờ vào chút ánh lửa vùi sâu ở tro trong lò lửa, Thiếu Thương trông thấy trên khuôn mặt đầy râu của phụ thân dính nước mắt nước mũi tèm lem, có chút buồn nôn.

Sau đó nàng khóc.

Lúc bị người khác khinh khỉnh mỉa mai nàng không khóc, lúc bị người khác làm nhục  nàng cũng không khóc, lúc bị phạt đánh nàng vẫn cắn răng không khóc, nhưng lúc này nàng lại khóc như mưa, rất giống em nhỏ lớp mẫu giáo Trình Tiểu Âu khóc vì bị đau bụng tiêu chảy hôm qua.

Nàng luôn ghét bỏ bà nội già cả không có năng lực, cũng không thể ngăn cản mưa gió bên ngoài cho nàng lúc nhỏ, lại phong kiến thiếu hiểu biết, không cách nào vì nàng chỉ điểm đường đi trong cuộc đời. Để nàng còn nhỏ tuổi đã một mình đối mặt với thế giới ác ý kia.

Nàng đi đến ký túc xá ở trường cấp ba trọng điểm với chiếc băng đen trên cánh tay, lúc ấy nàng chẳng có cảm giác gì cả.

Cho đến khi hiệu trưởng tự mình phát bằng khen cho nàng vào ngày quốc khánh, bác cả cười vui ngoác cả mồm, người trên trấn nhao nhao khen nàng hiểu chuyện, không chịu thua kém, có thể thi đậu trường đại học tốt như vậy, quả thực là vinh quang của toàn trấn.

Nàng bỗng nhiên rất muốn cho bà nội nhìn thấy tất cả những thứ này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!