Edit: Trúc
"A mẫu ngài nói cái gì, những tiểu thư kia rơi xuống nước là Niệu Niệu gây nên?!"
Buổi tiệc đã xong, khách quý đã về hết, Vạn Tùng Bách vẫn còn men say đã bị Vạn lão phu nhân mời đi. Lúc ấy ông ta lập tức tỉnh lại một nửa, còn tưởng rằng lão mẫu lại muốn đánh ông ta một trận.
Chờ Vạn lão phu nhân cho mọi người lui hết xuống nói xong, một nửa men say kia của ông ta cũng biến mất nốt.
"Làm sao có thể thế được! ... Nhi tử nhớ kỹ nữ nhi của Doãn Trị bỗng nhiên đau bụng, vì sợ quấy rầy trưởng bối, Niệu Niệu mới đi về trước cùng Doãn nương tử. Thê Thê còn ghen với ta nói Niệu Niệu đối xử với Doãn nương tử tốt hơn nàng đó.
Nói cách khác lúc những tiểu thư kia rơi xuống nước, Niệu Niệu căn bản không có ở đó mà!
"Vạn lão phu nhân hừ một tiếng:"Nếu như Niệu Niệu có đầu óc của ngươi, tất nhiên là không có khả năng.
"Vạn đại hiếu tử nào dám phản bác, hì hì cười ngây ngô. Hóa ra trong buổi tiệc hôm nay xảy ra một chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn. Hậu viên Vạn phủ có một tòa lầu các hai tầng cực kỳ phong nhã, tên gọi"Sướng Xuân", các huynh đệ trẻ tuổi đến dự tiệc bèn bố trí thi đấu phú yến, ném thẻ vào bình rượu trước đó đã nói ở nơi đó.
Nhóm tiểu thư nghe được tin tức cũng không dám xông vào, lại muốn nhìn lang quân tuấn tú, thế là cùng nhau chen lên trên một cây cầu gỗ nhỏ đối diện Sướng Xuân Các, kiễng chân nhìn xa xa người trong lầu.
Quản sự từng mấy lần khuyên nhủ nhóm tiểu thư kia là cầu gỗ nhỏ không chịu được nặng, càng không thể có nhiều người chen lên, nhưng mà thiếu nữ xuân tâm tha thiết đâu chịu nghe khuyên, chen lên không bao lâu thì sập cầu.
Cũng may mặt cầu không cao, suối nước dưới đáy càng cạn, đám tiểu thư kia trừ trầy da tím bầm người ra thì cũng không bị thương nặng, chỉ có nước đá bùn nhão đầy người, dáng vẻ bất nhã chút thôi.
Duy chỉ có Vương Linh kia, bởi vì ở giữa cầu, lại bị đám người chen chúc, lúc rơi xuống bị đè ở dưới cùng nhất thành ra khi vớt được lên đã là bị giày vò thảm hại nhất, lăn thành tượng đất không nói ngay cả trong miệng mũi đều bị nhét vào mấy cây cỏ vụn.
Việc này truyền đến trong bữa tiệc, nhóm người lớn tuổi đều nhìn nhau cười.
Đến lúc dò nghe, nhóm phụ thân không có nữ nhi ở trong đó không khỏi có chút đắc ý, khoe khoang nữ nhi nhà mình yên phận thành thực; mà nhóm phụ thân có nữ nhi ở trong đó, hoặc là tự giễu vài câu cười ha ha một tiếng, hoặc là lắc đầu mỉm cười nói một câu
"Thiếu niên nam nữ thật là", còn có người tạ lỗi vì làm hỏng cầu gỗ với Vạn Tùng Bách.
Nhờ vào chếnh choáng, Vạn Tùng Bách dẫn đầu khoe mình lúc tuổi còn trẻ tuấn tú như thế nào, nhóm tiểu thư nhìn lén ông ta suýt nữa đè sập cửa lớn Vạn phủ, còn dữ dội hơn đám hôm nay nhiều.
Sau đó một đám a thúc a bá say rượu nhao nhao kéo căng cổ họng, tranh tài kể phong thái trẻ tuấn tú của mình lúc tuổi còn.
Người này nói nhà hắn xưa nay không phải đi săn, bởi vì ngỗng trời bay qua sẽ tự động rơi vào cửa nhà; người kia nói nhà hắn xưa nay không cần bắt cá, bởi vì cá trong hồ nước đều tự mình chìm xuống chờ hắn đi vớt.
Người này nói hôm ông ta thành hôn, nhóm nữ tử toàn huyện khóc ngất một nửa, còn nửa kia chưa ngất nhất định phải chen vào động phòng với ông ta.
Người kia nói thời niên thiếu của ông ta nhóm con gái toàn thôn đều không phải chàng không gả, uy hiếp muốn nhảy sông, uy hiếp muốn tuyệt thực, ông ta chỉ đi cắt cỏ cho lợn cũng có ba bốn lần gặp gỡ người hâm mộ, không tiếp tục ở quê hương được nữa mới nhập ngũ theo Vua.
Trong đó Hàn đại tướng quân nói khoác là độc đáo nhất.
Nói thời niên thiếu ông ta quá mức tài tuấn, dẫn đến hai vị tộc lão trong thôn vì đoạt ông ta làm rể, định thời gian địa điểm dẫn con cháu đi đánh nhau, đánh đến máu thịt văng tung tóe, vô cùng thê thảm, có thể so với hai quân đại chiến.
Vì bảo toàn tính mạng phụ lão hương thân ông ta mới nhịn đau rời nhà đi xa. Thế này cũng nói khoác quá rồi, Hàn đại tướng quân lập tức bị đám người cười vang đến sặc cả rượu!
Bên trong việc này, Vạn Thê Thê ứng đối cực kỳ vừa vặn, nhận được toàn thể các phu nhân nhất trí tán thưởng.
Nàng chẳng những ngay ngắn rõ ràng chỉ huy vú già hầu hạ các tiểu thư rửa mặt dọn dẹp cùng chữa thương, còn nhanh chóng lấy ra quần áo mới đồ trang sức mà mười a tỷ của nàng để lại cho nhóm tiểu thư thay đổi.
Đồng thời, nàng còn khẩn khoản yêu cầu nhóm tỷ muội không bị rơi cầu đừng đề cập tới việc xấu hổ lần này, lại thần sắc tự nhiên mời đám người Vương Linh tiếp tục vui đùa yến ẩm, tự nhiên như không xảy ra chuyện gì.
Doãn phu nhân nghe đủ hai tai ca ngợi khích lệ, trên mặt không lộ gì, nhưng trong lòng kiêu ngạo vui sướng khó tả, không khỏi uống nhiều thêm mấy chén, bây giờ còn say bất tỉnh nhân sự.
"... Việc rơi xuống nước này cũng không nên trách chúng ta." Vạn Tùng Bách lắc lắc đầu:
"Không đúng, tất cả mọi người đều không thể trách. Quản sự nói ông ta còn cố ý dựng một tấm bảng gỗ ở hai bên đầu cầu, phía trên viết cầu kia lỏng lẻo dễ sập. Các nàng nhất định phải đi lên, ta có cách gì chứ!"
Vạn lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!