Edit: Trúc
Chạng vạng tối hôm đó, Thiếu Thương bèn ngỏ ý mình nhớ nhà với đám người Vạn gia, không màng sống chết từ chối khéo mọi người nhiệt tình giữ lại, dưới giọng nói tràn ngập chờ mong của Vạn bá phụ
"Về sau a mẫu ngươi lại muốn đánh ngươi, nhớ tới nhà bá phụ nhé", kết thúc nghỉ phép.
Trở lại Trình gia đã là đèn đuốc mới lên, không kịp đoàn tụ cùng người nhà, Thiếu Thương đã vô cùng lo lắng đơn độc bái kiến phu thê Trình Thủy. Lướt qua không đề cập tới Lăng Bất Nghi, nàng vội vã nói cho bọn họ những lời nàng nghe thấy dưới gầm cầu.
Thiếu Thương vừa nói xong, Trình Thủy đã đầy kinh sợ nhìn thê tử, lẩm bẩm:
"Không thể nào? Không phải chúng ta đã bảo huynh trưởng giao thứ đồ kia ra rồi à?"
Sắc mặt Tiêu phu nhân nghiêm túc:
"... Lăng Bất Nghi hai lần tới cửa, hẳn là bức tranh biến mất kia của Vạn tướng quân."
Trình Thủy vỗ đùi, than thở:
"Tính tình này của huynh trưởng thật là…! Sớm biết vậy ta cứ cứng rắn cầm cái bức vẽ kia ra, tự mình đi giao!"
Hai vợ chồng trầm mặc, Thiếu Thương núp ở một bên không dám lên tiếng.
"Ta đã sớm nói, nền tảng chúng ta không vững, vàng bạc châu báu bình thường, thậm chí binh khí đồ bằng đồng, đều chiếm hết cũng không sao, nhưng quyền tỉ cùng đồ phong thuỷ lại tuyệt đối không thể giữ."
Tiêu phu nhân cau mày quay sang nói với trượng phu:
"Vẫn là chàng đi nói một chút đi, nếu huynh trưởng đã giao thì không còn gì tốt hơn."
"Tốt nhất cái gì mà tốt nhất!"
Trình Thủy trợn mắt nói:
"Huynh trưởng lỗ mãng như vậy, cho dù là đã giao hay chưa giao, ta đều muốn nói cho Vạn lão phu nhân, không để bà ấy đánh huynh trưởng một trận nhớ đời thì không được!"
Tiêu phu nhân lắc đầu thở dài, lại quay sang nói với nữ nhi: Lần này nghe lén...
Thiếu Thương vẫn ngồi chờ, nghe vậy vội vàng nói: "Ta cũng không phải cố ý đi nghe lén, là vô ý gặp phải. A mẫu! Nếu như ngươi vì thế mà trách phạt ta, vậy sau này ta có nghe thấy được cũng không nói cho các ngươi nữa!... A phụ, ngươi cũng đừng nói ra chuyện ta ở dưới gầm cầu nghe thấy.
Nếu không để Vạn bá phụ biết là ta mật báo, về sau sao ta có thể đến cửa đây!
"Idol đều đã lên tiếng, đội trưởng đội vệ sĩ Trình tướng quân đáng tin tất nhiên lĩnh mệnh, vội nói:"Đúng đó đúng đó! Sao lần này Niệu Niệu có thể nào coi như sai được? Nếu lúc này huynh trưởng còn không giao ra cái địa đồ kia, cái này hoàn toàn dựa vào Niệu Niệu đến mật báo.
Miễn cho chúng ta gặp chuyện xấu, nên khen thưởng mới đúng! ... Niệu Niệu, ngươi yên tâm, ta sẽ nói là nghe được ở nơi khác, không liên quan đến ngươi.
"Tiêu phu nhân thầm than: Thật ra nàng căn bản không muốn răn dạy nữ nhi, chỉ muốn hỏi tại sao phải chạy xuống gầm cầu nhà người ta. Ôi, quên đi! Phía bên kia, Trình Thủy đã cười ha ha chuyển đến trước mặt tiểu nữ nhi, nói ra chủ ý trong nhà đã bàn bạc. Thiếu Thương vui mừng quá đỗi:"Thật sao?
Ta có thể theo Tam thúc phụ cùng thúc mẫu đi nhậm chức!
"Trình Thủy đắc ý nói:"Đây là dĩ nhiên! Không phải ngươi vẫn muốn đi ra ngoài nhìn xem một chút à? Bên trong đô thành cũng rất đẹp, đi dạo núi sông xinh đẹp bên ngoài, đó mới là trời cao mây trắng, cá nhảy chim bay!
Chờ sau khi đi gia yến nhà Vạn bá phụ, các ngươi có thể đi rồi."
Thiếu Thương vui vẻ cực kỳ túm tay áo phụ thân luôn miệng nói cảm ơn, miệng đầy lời khen Trình Thủy, quả thực từ tam hoàng ngũ đế cho tới a Lực mổ heo sát vách, phụ thân tốt nhất khắp thiên hạ.
Tiêu phu nhân yên lặng nhìn đôi cha con đang khen nhau này, cũng không đi chọc thủng bọn hắn.
Trong lòng nàng biết trượng phu là sợ trong lúc nhận lệnh chinh phạt, nữ nhi sẽ chịu thiệt thòi ở trong tay mình, các con chưa hẳn có thể ngăn cản. Lúc này mới sớm giao phó cho đệ đệ cùng đệ phụ, không tin cứ nhìn xem chờ hắn trở về có lập tức đón nữ nhi về không.
Đưa mắt nhìn lại, tuy vết thương trên mặt nữ nhi còn chưa hết, nhưng thần thái phấn khởi, tinh thần sáng láng, không biết hoạt bát cởi mở hơn bao nhiêu so với lúc ở nhà. Tiêu phu nhân không khỏi có chút mất mát, giống như có người cướp đi thứ gì từ trong lòng bàn tay nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!