Edit: Trúc
Sự thật chứng minh, Trình Tụng nói đạo lý đến rõ ràng, đến lúc thực hành cũng chưa chắc quá đáng tin cậy. Thiếu Thương tràn đầy mong đợi đi vào xe ngựa nhà mình, lại phát hiện: Trong xe không có chậu than.
Thời tiết rét đậm, toa xe không có chậu than, không khác gì phòng tối lạnh lẽo thê thảm. Ngoại trừ có thể chắn gió ra thì chẳng có tác dụng gì, cuối cùng Thiếu Thương tìm ở dưới sàn xe được một cái đệm lông cừu thô vội vàng quấn lên người, vừa run rẩy vừa vô cùng hối hận vừa rồi không thuận tay cầm chậu than cùng tấm thảm lông tơ của Viên Thận tới.
Trình Tụng nghe thấy ấu muội hắt xì hơi một cái ở phía sau, cũng cực kỳ lo lắng, càng thêm vội vàng lái xe, may mà hai nhà Vạn, Trình cách nhau không quá xa, hắn giục xe ngựa phi như bay, mắt thấy cửa lớn Vạn phủ ngay gần bên, Trình Tụng quay đầu vui vẻ nói với bên trong xe:
"Niệu Niệu đừng vội! Đến rồi! Đến rồi!"
Thiếu Thương đã bị lạnh chảy nước mũi, nghe vậy nàng vội vàng đẩy cửa xe ra, trong gió lạnh vù vù thổi vào, nàng trông thấy trước cổng Vạn phủ đang có một vòng người vây quanh, ông bác mập bụng bự sắc mặt say đỏ bừng ở giữa vòng người kia chính là Vạn Tùng Bách, dường như ông ta đang tiễn khách.
Lúc này nắng đã tắt, chân trời khảm một vòng chiều tà như ẩn như hiện, đúng là hoàng hôn đang dần dần lặn xuống. Đám người trước cửa Vạn phủ như là thái cực bát quái đồ bị chia làm hai nhóm người đen trắng tách biệt.
Nhóm người quần áo gấm vóc lộng lẫy trên mặt cười hì hì, không hề nghi ngờ là gia đinh tùy tùng Vạn gia.
Một đám hơn mười người khác, thì mặc áo giáp sắt thuần một màu đen, cánh tay mỗi người cầm cung nỏ, eo đeo trọng kiếm, lông đuôi từng mũi tên trên lưng đều như tuyết trắng, chiếu lên thời tiết thấu xương này, quả nhiên là
"Sáng lạnh rọi giáp sắt".
Bọn họ thấy một chiếc xe ngựa vội vàng xông về nơi này, chỉ nghe xoạt xoạt vài tiếng, bọn thị vệ đều đặt tay bên hông, lộ ra một nửa binh khí sắc bén lạnh lẽo, nghiêm túc mà đợi; một thị vệ thiếu niên cằm hơi vuông tiến lên một bước, nghiêm nghị lớn tiếng quát: Người tới là ai?
Trình Tụng giật nảy cả mình, dừng hết sức lực toàn thân ghìm chặt dây cương, đồng thời hô lớn:
"Vạn bá phụ! Là ta, là ta..."
Xe ngựa xóc nảy nghiêng lệch một cái, Thiếu Thương cũng sợ hãi, cho là mình phải gặp phải tai nạn xe cộ cổ đại, vội bám chặt lấy thành xe không buông.
Cơn say rượu của Vạn Tùng Bách bị làm tỉnh hơn một nửa, vội vàng khoát tay lớn tiếng nói:
"Ôi ôi! Cái này không phải... Không! Cái đó… Lăng đại nhân! Đây là người một nhà, là cháu trai cháu gái nhà ta... Đừng động thủ! Đừng động thủ!..."
Lúc này, đám áo giáp đen kia tách ra, hiện ra một nam tử trẻ tuổi mặc trường bào vạt cong màu đen, thân hình cực kì cao, bên ngoài khoác áo khoác lông thú màu đen, dùng khuy áo huyền ngọc buộc dây màu vàng tối cố định, hai tay đều buộc giáp tay nặng nề nạm vàng.
Dường như hắn hơi liếc mắt về phía Thiếu Thương, sau đó hơi nghiêng người, chắp tay nói với Vạn Tùng Bách:
"Hôm nay ngài say rượu, ngày sau ta lại tới cửa." Sau khi cáo từ, hắn xoay người bước đi.
Cách đó không xa có một cỗ xe ngựa khổng lồ toàn thân đen nhánh lẳng lặng đứng đó, đen đến mức khung xe gỗ sơn tỏa sáng, hai con ngựa màu đen cao to bốn vó đạp tuyết, ngay cả hàm thiếc và dây cương ngựa đều là sắt đen nhánh đúc thành.
Leo lên trước xe ngựa, hắn giơ cánh tay phải lên, vệ sĩ giáp đen bốn phía đồng loạt thu kiếm vây quanh chiếc xe ngựa lớn gần gấp ba xe của Trình gia, lên ngựa đi theo.
Huynh muội Trình gia bị hù gần chết, nhất thời không cách nào động đậy, Thiếu Thương lập tức bị đông ở trên xe ngựa.
Vạn Tùng Bách đưa mắt nhìn xe ngựa màu đen đi xa rồi mới vội tới trước nói:
"Sao hai người các ngươi lại tới đây? Ôi! Niệu Niệu, mặt ngươi làm sao rồi?... Ha ha ha ha ha... Nhất định là a mẫu ngươi đánh ngươi... Đừng sợ, đợi ta đi nói với hiền đệ..."
Trình Tụng chưa tỉnh hồn, run run đỡ ấu muội xuống xe, nghe vậy lớn tiếng nói:
"A bá, ngươi lại thế! Đừng có vừa thấy chúng ta bị thương thì bảo là a mẫu đánh chứ!"
Thiếu Thương cũng tức hổn hển nói:
"Xem như a mẫu đánh đi, bá phụ, ngươi trông thấy a mẫu đánh ta, vui vẻ thế à?"
Rõ ràng Vạn Tùng Bách đã uống không ít ở Doãn gia, lúc nói chuyện đầu lưỡi đều líu lại, nhưng đầu óc coi như chưa hồ đồ, chỉ nghe ông ta ha ha cười nói:
"Chớ mạnh miệng! Cho dù mặt của ngươi không phải a mẫu ngươi đánh, hôm nay cũng không tránh được là vì a mẫu ngươi! Được rồi! ... Đừng lo lắng, mau vào, mau vào..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!