Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Thiếu Thương thay một bộ váy vạt cong mềm mại hơi cũ ổn thỏa, đầu tiên cho người đi thông truyền Tiêu phu nhân là mình sẽ đến ngay. Sau đó không chút hoang mang nâng bước đi qua.

Đi đến nửa đường, nàng nghĩ nghĩ lại bảo Liên Phòng đi tìm mấy huynh trưởng cầu cứu, bảo nàng ta đừng ngại nói tình hình nghiêm trọng hơn chút, nhỡ đâu oán giận ra lửa thì phải chuẩn bị đội cứu hỏa cho tốt.

Đi đến Cửu Truy Đường, chỉ thấy phu thê Trình Thủy ngồi ở trên cao, Trình Chỉ cùng Tang Thị ngồi ở một bên, vẻ mặt mọi người không đồng nhất.

Tiêu phu nhân nghiêm trang nín thở, vẻ mặt nói rõ muốn cùng ngươi lý luận cho tốt, Tang thị trêu ghẹo cười cười với nàng, cho một ánh mắt ta tới cứu ngươi làm Thiếu Thương rất là cảm động trong lòng.

Trình Chỉ cố nén không ngáp, vốn hắn sắp phải ngủ trưa, ai ngờ thê tử nhất định bắt hắn phải lại đây xem mẹ con đấu pháp, hắn đành phải đi theo.

Nhưng mà Trình Thủy vừa thấy Thiếu Thương, tuy đã sớm biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn sợ hãi kêu to:

"Niệu Niệu, không phải nói chỉ đùa giỡn à? Họ Doãn kia thế mà dám đánh ngươi thành như vậy! Con của ta, ngươi có đau không? …"

Trình Thái Công đẹp nổi bốn phương, hắn làm trưởng tử nhưng lại chẳng được di truyền nửa phần, có trời mới biết khi còn bé hắn tiếc nuối cỡ nào, khó khăn lắm mới có hài tử xinh đẹp, hắn dễ dàng sao? Họ Doãn kia thế mà còn phá hỏng, chẳng lẽ là ghen ghét?!

Tiêu phu nhân vốn ôm tâm tình nghiêm túc chính khí, nghe xong lời này phì một cái hỏng hết tâm tình. Nàng bất đắc dĩ quay đầu nhìn Trình Thủy:

"Doãn gia nương tử cũng bị đả thương, chàng đừng chỉ lo hài nhi nhà mình!"

Trình Thủy nghi hoặc:

"Mặt tiểu nương tử Doãn gia cũng bị đánh thành như vậy à?" Hắn chỉ vào khuôn mặt sưng như đầu lợn của Thiếu Thương.

Tiêu phu nhân nghẹn một hơi, sau một lúc lâu mới nói:

"Nàng ta… Nàng ta bị thương ở chỗ khác."

"Tiểu nữ đánh nhau, khoa chân múa tay cũng không ra được trọng thương, có thể đánh gãy xương sườn hay là gãy tay gãy chân hả? Còn quan trọng hơn so với mặt mũi à?!" Bàn tay to của Trình Thủy vỗ vào án kỉ, vô cùng đau đớn:

"Niệu Niệu còn chưa có nhà chồng tương lai đấy! Nếu khuôn mặt này không tốt lên được, ta không để yên cho họ Doãn kia đâu!" Vì thế nội đường chỉ nghe Trình Thủy lớn tiếng rít gào, hơn nữa nghe còn rất có đạo lý.

Tiêu phu nhân cạn lời:

Nàng đã quên luôn mình muốn nói gì rồi.

Thật ra bằng nàng làm việc giỏi giang sao có thể không phòng việc này. Đừng nói võ tì bên người nàng kia tinh thông trị liệu ngoại thương, đã chắc chắn không quá đáng ngại, trước khi đưa Thiếu Thương về nhà lại thuận đường rẽ vào y quán đáng tin cậy, thầy thuốc cũng nói sau khi khỏi hẳn trên mặt sẽ không để lại sẹo.

Về phần bên dưới xiêm y, A Trữ đã sớm tới báo rồi.

Tang Thị cúi đầu nghẹn cười, Trình Chỉ liếc trắng mắt thê tử một cái. Hắn ta đã sớm nói, có huynh trưởng ở đây, sao chất nữ có thể chịu thiệt thòi đây!

Tiêu phu nhân không đi để ý tới trượng phu không đứng đắn, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thì lập tức hỏi nữ nhi:

"Thiếu Thương, ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi đã biết sai chưa?"

"… Đều bị đánh thành như vậy, nàng còn muốn hỏi tội?"

Nữ nhi biết sai.

Trình Thủy cùng Thiếu Thương nói cùng một lúc, sau đó hai cha con trừng nhau.

Tiêu phu nhân thật đau đầu, dùng sức đẩy trượng phu ra xa chút, ý bảo hắn câm miệng rồi mới nói:

"Được rồi! Thiếu Thương, vậy ngươi nói xem ngươi sai ở đâu?"

Thiếu Thương ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!