Edit: Trúc
Lúc Thiếu Thương bị kéo ra, trên mặt đã ăn vài cái tát, nàng cảm thấy mặt đau nóng rát, khóe mắt dường như bị đánh sưng lên, cằm giống như còn bị cào một vết nhỏ sâu. Lại híp mắt nhìn Doãn Hủ Nga, nàng không khỏi thầm khen chính mình: Bản lĩnh giữ nhà còn chưa mất!
Trong hỗn loạn, nàng mơ hồ thấy vẻ mặt lo lắng của Viên Thận, thiếu niên tên Lâu Nghiêu kia rất giống bị sét đánh, như hoàn toàn được mở rộng kiến thức cuộc đời. Doãn Thị vội vàng chạy tới vừa tức vừa dậm chân.
Sau đó một lúc luống cuống tay chân, Thiếu Thương cùng Doãn Hủ Nga khóc sướt mướt đồng loạt bị đưa đến một gian sương phòng hậu đường Doãn phủ, nơi đó có Doãn phu nhân, Tiêu phu nhân cùng với mẹ con Vạn phu nhân vừa mới đuổi tới.
Nghe thấy việc này, Doãn phu nhân suýt nữa lảo đảo một cái từ bậc thang ngã xuống, vội vàng để cho chị em dâu đãi khách còn mình thì vội vàng tới đây. Tiêu phu nhân nhìn còn trấn định, nhưng hô hấp cũng mơ hồ dồn dập hơn nhiều.
Tuy Vạn phu nhân không phải người trong cuộc nhưng lại không cách nào đứng ngoài cuộc, xấu hổ không biết có nên ở lại bên kia không. Vạn Thê Thê lại hạ quyết tâm đứng về phía chính nghĩa!
Doãn Thị vội nhặt những chuyện quan trọng lúc ấy báo lại một lần bên tai đích mẫu, Doãn phu nhân thở phào nhẹ nhõm.
Không bao nhiêu người thấy là tốt, hai tỳ nữ là nô tỳ nhà mình, bà ta hoàn toàn có thể khống chế. Viên Thận cùng Lâu Nghiêu dù sao cũng là nam tử, thanh danh cũng không tồi, xin trượng phu nhờ cậy một phen, không đến nỗi rộng miệng loạn truyền ra bên ngoài loại lời ong tiếng ve tiểu thư đánh nhau này.
Chỉ có một điều kỳ lạ nhất là, Viên Thiện Kiến kia dường như cực kỳ nhiệt tình với việc này, nếu không có trưởng nữ khéo miệng cản lại, gần như hắn nhất định phải theo lại đây, bị khuyên lui ra phía sau còn chần chừ năm lần bảy lượt dò hỏi thương thế, không hề giống trượng phu nói
"tuy niên thiếu đắc chí, thường hầu bên cạnh bệ hạ, nhưng thận trọng từ lời nói đến việc làm, chỉ lo thân mình".
Cho nên, người đều có chỗ cổ quái, Viên Thiện Kiến kia thích xem tiểu thư đánh nhau?
Làm mẫu thân cũng có nữ nhi vừa độ tuổi, Doãn phu nhân không phải không thèm nhỏ dãi Viên Thiện Kiến làm con rể, nhưng mà trượng phu lại không xem trọng nói Viên Thiện Kiến
"nhìn như lạnh nhạt nhưng thật ra trong lòng rất có chủ ý", tương lai tuyển thê ắt có kế hoạch lớn, có lẽ sẽ liên hôn nhà cực quyền quý, hoặc dứt khoát tuyển nữ nhi gia đình rời xa triều đình lại nổi danh kinh học, cũng không phải là việc không thể.
Vốn Doãn phu nhân đã lạnh một nửa tâm đối với Viên Thận, trải qua việc hôm nay, để người ta thấy nữ nhi nhà mình đánh muội muội nhỏ tuổi, hoàn toàn làm bà ta tắt ý niệm kia.
"Muội muội yên tâm, không nhiều người nhìn thấy, việc này sẽ không truyền ra ngoài." Doãn phu nhân lau mồ hôi, an ủi Tiêu phu nhân. Sau đó quay đầu tức giận mắng nữ nhi:
"Đồ nghiệp chướng! Ngươi đã lớn tuổi lại là nhà chủ, thế mà lại đánh tiểu nương tử Trình gia! Sách đọc cũng uổng công! Lễ nghi cũng học uổng rồi! Ta nói cho phụ thân ngươi xem trách phạt ngươi thế nào!"
Trong lòng Thiếu Thương trộm vui vẻ:
Hóa ra thời này phụ mẫu tức giận mắng hài tử đều dùng nghiệp chướng nha.
Mắng nữ nhi xong, Doãn phu nhân lại dịu dàng nói với Thiếu Thương:
"Thiếu Thương, con ta, con chịu uất ức rồi! Con yên tâm, bá mẫu nhất định cho con một câu trả lời, chờ tan tiệc hôm nay, nhất định phải cho nghiệp chướng này nếm thử gia pháp mới được!"
Dáng vẻ hai nữ hài đánh nhau bị kéo ra đều chật vật, nhưng rõ ràng Thiếu Thương thảm hại hơn chút, mặt mũi bầm dập giống đầu heo, trên vạt áo còn dính máu mũi; đối lập với Doãn Hủ Nga, trừ tóc tai tán loạn, son phấn lẫn lộn, trên mặt trên tay đều còn tốt.
Cộng thêm một người cao to, một người nhỏ tuổi người bé, tình hình quả thực không cần nói cũng biết.
Chỉ có trong lòng Tiêu phu nhân biết tính tình cùng bản lĩnh của nữ nhi, trên đời này có thể để nàng chịu thiệt thật sự không nhiều lắm, chỉ sợ tình hình chân thật cũng không phải là như thế, nhưng nếu có thể cứ như vậy lừa gạt qua đi ngược lại cũng không xấu, nàng giả vờ khoan dung an ủi Doãn phu nhân, đồng thời phân phó võ tì bên người qua đi xem xét thương thế của Thiếu Thương.
Nghe tiếng chỉ trích, Doãn Hủ Nga sao có thể chịu nhận hạ chịu tội, khóc nước mắt nước mũi lẫn lộn, liên mồm nói mình oan uổng, rồi lại không lấy ra được nhân chứng vật chứng, thật là oan chết nàng ta!
Ai ngờ lúc này, Thiếu Thương đột nhiên nói:
"Là ta đánh Hủ Nga a tỷ trước."
Doãn Hủ Nga ngây ra nhìn sườn mặt Thiếu Thương.
Lời này vừa nói ra, mọi người trong sương phòng đều kinh hãi.
Gánh nặng trong lòng Doãn phu nhân được thả lỏng, nghĩ thầm này tính tình tiểu nữ này tuy xấu, nhưng người vẫn còn chính trực, có một nói một.
Trong lòng Tiêu phu nhân lại lộp bộp một tiếng, nàng nhìn nữ nhi vết thương đầy mặt, lại chẳng hề để ý, tâm tình cực kỳ phức tạp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!