Edit: Trúc
Doãn Thị khác hẳn muội muội, trẻ tuổi nhẹ nhàng lại biết ăn nói, đối nhân xử thế chu toàn, cực kỳ thân thiết với nhóm tiểu thư ở đây, chẳng những dí dỏm giới thiệu cây cối trong vườn, còn cho vú già ở mắc lều vải mềm ở giữa vườn cũng đặt sẵn đồ ăn thức uống.
Chẳng bao lâu, các nữ hài đều nói cười rộ lên, cho dù là Trình Ương sau khi được Doãn Thị không ngừng dịu dàng khuyên giải an ủi cũng dần dần tiêu tan.
Chỉ có Thiếu Thương vẫn buồn bực lại càng thêm chán ghét loại ầm ĩ này, nhân lúc Doãn Thị cố gắng chu toàn trái phải, nàng lặng lẽ trốn.
Thật ra nàng rất hâm mộ tính cách của Trình Ương, có thể dễ dàng nhẫn nại cùng tha thứ, có lẽ trưởng bối trên đời này đều sẽ thích đứa nhỏ như Trình Ương này. Đâu giống nàng, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ uất ức đã phải chịu, tuyệt đối không nhẹ nhàng tha thứ cho người đã thương tổn nàng.
Nói thật, so với đời trước thì nàng đã rộng lượng hơn rất nhiều rồi đó. Khi còn nhỏ, cho dù có người vo giấy ném vào đầu nàng, nàng đều phải túm cổ áo người ta, ném con nhện vào để đáp lễ. Nhưng hôm nay nàng đã không động một chút là muốn trả thù, bởi vì nàng đã học được làm lơ cùng chế nhạo.
Thiếu Thương thở dài. Nàng không quen thuộc với Doãn gia, để tránh lạc đường không quay về được, đành phải dọc theo một dòng suối nhỏ cúi đầu bước chậm, dẫm lên cỏ khô, nghiền nát cục đất, cũng không biết cúi đầu đi bao lâu rồi, chợt thấy một phiến núi đá tạo hình thành dáng vẻ chắn nước chảy.
Phía trước núi đá, chỗ bên trái khe suối, có một nam tử trẻ tuổi áo gấm lộng lẫy đang đứng. Người nọ đang cúi đầu nhìn băng tan ra trong suối nước xuất thần, nghe được động tĩnh phía sau mới quay đầu.
Hai người vừa gặp lập tức hai mặt nhìn nhau.
Thiếu Thương ngây ngẩn cả người: Lại là đồ quỷ đòi nợ này!
Hôm nay Viên Thận đeo bạch ngọc quan trên đỉnh đầu, trên người mặc thâm y vạt cong bằng gấm xanh đậm viền lông thú trắng, càng tôn lên thân dài như ngọc, khiêm tốn nho nhã, hắn vừa thấy là Thiếu Thương bèn nở nụ cười, mặt mày thật sự như khắc, răng trắng tinh như mài.
Thiếu Thương định thần, nghĩ thầm truyền lời cũng truyền rồi, Tang Thị cũng hồi âm rồi, hai người hẳn là không còn đụng chạm gì nữa. Lúc này phải nói chuyện cho tốt, tuyệt đối không cần lại kết oán.
Nàng bèn nâng cánh tay chắp tay thi lễ, tươi cười đầy mặt:
"Thật là đời người nơi nào không…"
"Hôm nay sao ngươi mặc như bà lão vậy?" Viên Thận nhíu mày nói.
Nàng muốn hiền lành làm người, ai ngờ người ta không chịu an phận thủ thường làm mỹ nam tử, nhất định phải đi con đường không bình thường.
Thiếu Thương trừng mắt, một hơi nghẹn ở cổ họng, cứng rắn nghẹn ra:
"… Chuyện của ngươi à?"
Viên Thận nhìn nữ hài hôm nay mặc một thân thâm y vạt cong màu đỏ đất, lấy sợi tơ màu đỏ sậm dệt hoa văn chim đen ở chỗ cổ áo. Nhưng dù màu tối già nua như vậy mặc ở trên người Thiếu Thương lại chỉ tôn lên da thịt như tuyết như ngọc của nàng, lông mi dày rậm, sóng mắt trong suốt.
Hắn cố ý cau mày:
"Đến phó mẫu của ta cũng không mặc cái màu này."
Thiếu Thương tức giận nói:
"Ai quan tâm phó mẫu của ngươi mặc gì?"
Viên Thận không quan tâm nàng tức giận, tiếp tục nói:
"Ân sư của ta đã nhận được tin của Tang phu nhân…"
Thiếu Thương tức đến không suy nghĩ được gì, tiếp tục dỗi:
"Ai quan tâm ân sư của ngươi… Hả?"
Viên Thận cười nhún vai.
Thiếu Thương đỏ mặt, không vui nói:
"Nói lời cảm tạ thì nói cho tử tế, làm gì phải đi nói những lời chọc tức người khác chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!