Chương 3: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Beta: Lan

Lý quả phụ nhìn than nóng kia mơ hồ còn lóe ra ánh lửa, cứng họng

- hiện tại bà ta bắt đầu cảm thấy Tứ nương tử thô bỉ lại ngang ngược quen thuộc xuất hiện, trước kia dáng vẻ nàng phát giận đánh chửi nô tỳ cũng là như thế này.

Nhưng mà trước kia nàng cũng không dám làm như vậy với bà ta, bệnh nặng một lần, lá gan lại lớn ra à?

Du Thải Linh nhìn bà ta một lúc, cười lạnh buông lò sưởi tay, xoay tay cắm lại trâm, lạnh lùng nói:

"Ngươi còn dám nhiều lời vô lễ một câu với ta thì ta lập tức nhảy xuống xe, sống hay chết đều nhất định không trở về với ngươi."

Nếu nàng không có vài phần lợi hại, tiểu cô nương không cha không mẹ đi theo lão tổ mẫu ở goá sinh sống, đó là có bác cả, cũng làm cho người trên trấn bắt nạt chết rồi.

Ngươi, ngươi…!

Lý quả phụ đờ ra một lúc lâu, vốn làm nô tỳ bị gia chủ mắng cũng là chuyện thường, nhưng Tứ nương tử này xưa nay chuyên nịnh bợ lấy lòng bà ta.

Lý quả phụ đang muốn mắng lại thì nhớ tới tình hình trước mắt, không khỏi ngậm miệng lại.

Thật ra lúc trước nghe được nàng

"Bệnh nặng suýt nữa mất mạng" thì bà ta cũng chột dạ, việc này vốn là bà ta sai, lúc trước phu nhân không bảo bà ta làm Tứ nương tử mất mạng nhỏ.

Phu nhân vốn chuẩn bị dùng thời gian mấy tháng chậm rãi mài mòn nha đầu này, trước để nàng hung hăng nếm chút khổ sở, lại dùng mấy tháng chậm rãi tri kỷ ấm áp vỗ về, để cho Tứ nương tử hoàn toàn phục tùng mình trước lúc thân phụ mẫu của nàng trở về, ai ngờ người kia lại xảo trá như vậy, trong thư nói còn phải mấy tháng mới có thể quay về, hôm qua lại chợt nhắn tới nói qua vài ngày sẽ đến.

Các nàng lập tức trở tay không kịp. Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt đây? Lý quả phụ cũng có chút há hốc mồm.

Nhìn gương mặt quật cường của Du Thải Linh, Lý quả phụ chỉ có thể nhịn cơn tức này xuống, thầm nghĩ đợi trở về để phu nhân xử lý ngươi vân vân.

Du Thải Linh không quản bà ta nữa, lo tìm cái  gối dựa vào chợp mắt, trong lòng nhớ tới ngày đó ở quê nhà nghe thấy một điển cố:

Truyền rằng người nào đó ở tiền triều bị cường hào làm hại, kẻ thù biết dưới gối tên nhà giàu kia không con trai không cháu trai, nữ nhi đã xuất giá sinh con, không khỏi âm thầm cao hứng, ai ngờ nữ nhi đã xuất giá vác đao trả thù, cuối cùng chém chết kẻ thù ở bên trong đình, sau đó đến trước mặt người trên nhận tội đền tội.

Kết quả Thứ Sử Thái Thú đồng loạt dâng tấu lên triều đình kể về hành động nghĩa liệt của nữ tử kia, chẳng những đại xá thả về, còn lập bia khắc đá dương danh thiên hạ.

Cổ đại này khác rất lớn với trong ấn tượng của nàng.

Trong ấn tượng của nàng, điều lệ lễ pháp phong kiến ràng buộc nữ tử đó là muốn một muỗng phải cho một chậu, muốn một rổ phải cho một sọt, to lớn thì có phụ đức phụ dung, nhỏ bé thì đi một bước trên đường phải đúng bao nhiêu cen ti mét nói một lời có thể ngẩng đầu cao mấy tấc, đều quy định nghiêm khắc đến từng đơn vị đo lường quốc tế, phụ nữ bị quản chế đến không hề có sinh khí, giống như người gỗ vậy.

Nhưng ở nơi đây, tư tưởng của mọi người dường như đều hoạt bát thoải mái như vậy, rất có một loại này thú vị riêng; thiên hạ to lớn, không có gì là không thể, nữ nhi trinh tĩnh hiền thục tất nhiên được mọi người ca tụng, nhưng cương liệt dám làm cũng được người ta nhao nhao khen ngợi như vậy thôi.

Như Thu gia kia, tuy rằng Thu đại nương tử gả đi một lần lại một lần, nhưng vì tính tình nàng ta quả cảm kiên quyết, cho dù là lúc hai huynh trưởng đánh giặc bên ngoài bị tàn tật về nhà, mỗi khi bị phụ mẫu bên nhà thê tử bắt nạt, đều là nàng ta dẫn theo mọi người đi tranh luận chửi đánh, trách không được phu thê Thu lão ông ưu ái nữ nhi này, bọn con nít đều khâm phục vị tiểu cô mẫu lợi hại này.

Người trong thôn trừ ở trên hôn lễ nói lời thô tục cười đùa, cái loại lời như ngựa tốt không xứng với hai yên tuyệt nhiên không nghe được.

Kết luận là, nữ tử dịu ngoan hiền lành tất nhiên xuất giá sẽ tốt, nhưng đanh đá hung hãn cũng không để đời sau bị người ta kêu đánh kêu giết như vậy.

Giống như là xác minh Du Thải Linh vừa mới bị bệnh là không giả, xe ngựa đi được tới nửa đường nàng lại lên cơn sốt nhẹ, cả người chòng chành lắc lư nôn hết cơm trưa mới ăn không lâu ra, đến cuối cùng nôn ra cả mật.

Trong lòng Lý quả phụ sợ hãi, càng thêm kêu phu xe đánh xe mau chút, vì thế khó khăn lắm mới về tới phủ, Du Thải Linh sốt nhẹ đã thành sốt cao, đầu đau muốn nứt ra, thiêm thiếp không tỉnh táo, căn bản không thấy rõ phủ đệ trông như thế nào, chỉ cảm thấy xe ngựa một đường đi vào cửa nhà.

Lý quả phụ nóng lòng muốn thoát khỏi gánh nặng này, mắt thấy tới cửa đình viện rồi, cũng không phô trương bảo vú già đỡ, tự mình nhảy xuống, vội vàng đỡ Du Thải Linh xuống xe đi về phía đại phòng, may mà nữ hài vóc người chưa trưởng thành, cho nên cõng trên lưng cũng không mất sức.

Du Thải Linh bị sốt đến mặt đỏ phừng phừng, trong lòng lại cười lạnh: Lúc ở nông thôn mỗi lần ra cửa, Trữ nhất định phải mặt trời lên cao ba sào khí lạnh tan hết mới bằng lòng gật đầu, mối khi ra càng phải bọc nàng đến kín mít mới bằng lòng cho đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!