Chương 28: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Ở sâu trong hẻm tối, Viên Thận đứng trong chốc lát, mãi đến khi đồng tử cùng xa phu tới thúc giục mới chậm rãi lên xe. Một đường xóc nảy, lúc trở lại Cẩm Dương Phường, nơi các gia tộc quyền thế ở, đã là giờ nấu ăn.

Viên phủ là một tòa nhà cổ xưa trải qua vô số lần tu sửa mà thành, trồng hơn mười cây gỗ lớn theo vị trí sao trời đã sớm trưởng thành cổ thụ che trời, cành cây to khỏe che trời lấp đất che lớp tuyết đọng thật dày, lồng quanh cả tòa dinh thự, rộng lớn mà tĩnh mịch.

Lúc Viên Thận còn nhỏ đến chỗ này, cho dù có lão bộc cầm đèn ở phía trước, cũng thường cảm thấy sợ hãi. Nhưng mẫu thân nói với hắn: Chuyện trên đời này, không phải ngươi sợ hãi thì nó sẽ không tới. Trăng khó tròn, người khó toàn mỹ, ngươi phải tập quen với thế sự này.

Bây giờ, hắn sẽ không bao giờ sợ hãi.

Trở lại chỗ ở, một bà lão gương mặt hiền từ đi ra đón hắn, cười nói:

"Cuối cùng công tử đã trở lại, sáng sớm đi ra ngoài không sợ bị lạnh à?" Nói xong lập tức chỉ huy tỳ nữ hầu hạ Viên Thận thay quần áo dùng canh ấm người.

"Mẫu thân đang làm gì?"

Viên Thận dùng khăn nóng hôi hổi lau cho ấm tay, mới hỏi nói.

Bà lão hơi kinh sợ đáp:

"Phu nhân còn đang dâng hương cầu khẩn. Công tử tìm phu nhân có việc à?" Đôi mẹ con này bình thường ba, năm ngày mới gặp nhau một lần.

Động tác của Viên Thận hơi dừng lại nói:

"Bảo mẫu thân đừng quá mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi chút mới được."

Cũng không có việc gì, hắn chỉ muốn nói cho mẫu thân, gần đây hắn gặp được một cái tiểu cô nương, tổng cộng mới gặp mặt ba lần thì đã có hai lần kết thúc bằng việc nàng chạy trối chết.

Hắn còn muốn nói cho mẫu thân, lần đầu gặp mặt, hắn đã cảm thấy hắn rất giống với tiểu cô nương kia. Cho dù đèn đuốc huy hoàng, người người đoàn viên thì vẫn thích đi theo sau đám người, vẫn cô đơn độc hành.

Có chút gió thổi cỏ lay, việc đầu tiên là cảnh giác bảo toàn chính mình, nghi ngờ dụng ý của đối phương, không nắm chắc toàn thân rút lui thì tuyệt không khinh suất mạo hiểm.

Viên Thận dựa vào gối mềm ở phía sau, lại lấy một khăn nóng bỏng che lên trên mặt, mỉm cười nghĩ lần này có lẽ nàng phải ngoan ngoãn truyền lời rồi.

Lần này người nào đó không đoán sai, Thiếu Thương không dám trì hoãn.

Việc này nếu đổi lại là chị gái thích chơi blog ở cùng phòng ký túc xá là lớp trưởng, học sinh xuất sắc, bí thư chi đoàn, lớn lên mẫu mực có lẽ sẽ tức giận

"dựa vào cái gì mà ngươi muốn ta làm này làm kia, dựa vào cái gì mà áp chế ta", nhưng thái muội thực tập là Thiếu Thương lại không cho là đúng, người ta muốn ức hiếp ngươi còn cần lý do à?

Trấn nhỏ xã hội chủ nghĩa còn như vậy, huống chi xã hội phong kiến này.

Nàng có thể ở chỗ nửa đen không sáng đục nước béo cò lâu như vậy, lại chưa từng bị bắt lấy nhược điểm quan trọng, dựa vào việc khi nên cứng thì cứng, khi nên mềm thì mềm, xem thời cơ không đúng lập tức bỏ chạy.

Phân rõ người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, lúc này mới có thể gọn gàng lãng tử hồi đầu. Không giống em gái nước mũi, đầu nóng lên thật sự bị lừa đi giúp người ta canh chừng lúc ăn trộm, nếu không phải phụ mẫu nàng ta sau đó ở nước ngoài rửa bát rửa ra một nhà hàng nhỏ, có thể đón nàng ta đi thì không biết còn bị dây dưa bao lâu.

Vừa về phủ, Thiếu Thương ngay cả nước cũng chưa uống vội chạy nhanh đến trong phòng Tang Thị, lại thấy Tang Thị đang cầm trong tay một cái dao bạc nhỏ cạo râu cho Trình Chỉ, ở bên cạnh đặt bồn nước ấm cùng dầu bồ kết, cộng thêm một bình kem bôi mặt.

Vừa di chuyển dao bạc, vừa lời ngon tiếng ngọt lão phu, lão thê buồn nôn làm hứng thú.

Một người nói: Lòng bàn tay này của phu nhân sờ ở trên mặt vi phu, cũng thật non mềm như nụ hoa xuân.

Một người khác nói: Chàng còn cười, còn cười à?

Ta cần phải cạo hỏng mặt chàng luôn, đến lúc đó quân cô sẽ khóc đổ tường thành đấy!

Một người lại nói: Trên người ta có chỗ nào không phải của phu nhân, đừng nói cạo mặt, phu nhân muốn thêu hoa cũng được, tiểu sinh tất nhiên ngoan ngoãn nghe theo…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!