Edit: Trúc
Thiếu Thương dựa vào cửa sổ xe ngựa, một tay vén mành một tay đè khăn che mặt, không ngừng nhìn ra xung quanh bên ngoài, đây đã là thói quen mới đây nàng dưỡng thành. Cho dù đi chỗ nào, hễ là đường mà chưa từng đi qua nàng đều muốn nhìn từ đầu đến cuối thì trong lòng mới không coi là trống trải.
Cũng may dân phong lúc này không câu nệ nữ tử xuất đầu lộ mặt, nhưng bực là con đường thời này cũng không tốt: Đường đất đỏ ổn định, đáng giận ở chỗ gió cát đập vào mặt; đường lát đá thì sạch sẽ nhưng lại bị xóc nảy. Ôi, nàng thật quá hoài niệm đường nhựa cùng đường xi măng nha.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Ương ngồi ở đối diện nhìn nàng, hơi hơi xuất thần.
Nàng ta nghe Mục Túc nói lần đầu tiên các huynh trưởng mang Niệu Niệu ra cửa, không đi phường thị phồn hoa ồn ào cũng không đi xem cung thành huy hoàng nguy nga, mà là gọi người lái xe đi một vòng sát trong tường thành, tốn khoảng vài ngày.
Mỗi ngày đều tờ mờ sáng ra cửa đến lúc lên đèn mới về, đến ngày cuối cùng bá mẫu thiếu chút nữa lại muốn phát hỏa, may mà nhịn được.
"… Đường tỷ, ngươi biết không."
Thiếu Thương chợt từ cửa sổ quay đầu lại, cười khanh khách nói:
"Hễ là xây dựng đô thành, nhất định phải xem một là núi hai là nước ba là địa thế. Chính là lưng phải dựa núi lớn, nước nhiều kênh rạch, địa thế bằng phẳng mà rộng lớn."
Tốt nhất còn phải trước có cửu khẩu sau có chỗ hiểm yếu, tiện đóng quân trữ lương, sinh sản nhân khẩu.
Trình Ương nhìn nàng hưng phấn như đứa nhỏ bèn cười nói:
"Không chỉ có đô thành, tương lai ngươi đi ra bên ngoài đô thành nhìn xem là biết những cái gia tộc, thế gia quyền thế xây dựng ổ bảo(*) đều là như vậy."
(*) Ổ bảo:
Những thành trấn hoặc thôn làng có tường đất bao quanh
- thường dùng trong địa danh.
Vẻ mặt Thiếu Thương cực kỳ hâm mộ:
"Nhà chúng ta không có ổ bảo, a phụ chỉ xây sửa lại nhà tổ ở quê thôi." Cho tới bây giờ, Trình gia cũng là quy cách có người làm quan, địa chủ, ông chủ rồi.
Bây giờ ngẫm lại mình đơn giản thô bạo dùng con số đánh giá những gia tộc đó là nông cạn, còn có rất nhiều nhân tố giới hạn còn chưa suy xét vào.
Thiếu Thương nghịch ngợm làm mặt quỷ với Trình Ương, tiếp tục ngó đầu ra cửa sổ nhìn.
Quan sát tòa đô thành to lớn khổng lồ này, chính là một trục dọc hình chữ nhật, tường thành dày nặng bốn phía đông tây nam bắc cao ngất trong mây, mười mấy cánh cửa thành phân bố không đồng đều. Đến nay, nàng còn đi ra khỏi cửa thành.
Trình gia giàu lên muộn nên giống như tòa nhà, vị trí trung tâm nhất náo nhiệt nhất đã bị nhà khác chiếm, kho hàng Trình gia gần như dán vào tường thành, ngồi xe phải tốn gần một canh giờ rưỡi mới đến, còn phần lớn là đường xấu, tốn sức hơn cả lúc trước nàng đi vòng tường thành.
Thiết lập tòa kho hàng này tất nhiên là chủ ý của Tiêu phu nhân, Trình gia nhân khẩu ít, không ít đồ được tặng để chồng chất ở nhà chỉ tổ uổng phí, không bằng bàn giao cho cửa hàng kiếm lợi; hơn nữa căn cứ giá hàng càng tăng cao, nên sớm tích trữ chút vải vóc than củi.
Đơn giản mà nói chính là chia hàng, trữ hàng, cùng với chi tiêu trung chuyển.
Hai vị tiểu thư nhà chủ đại giá quang lâm, lại còn tới kiểm kê hàng hoá, quản sự kho hàng tất nhiên cực kỳ cung kính, mở ra bốn cánh cửa chính diện, lại dẫn hơn mười người hầu chờ ở một bên, rất giống nghi thức cắt băng khánh thành cửa hàng gội đầu ở trấn trên đời trước.
Trình Ương bị xóc xanh cả mặt, Mục Túc hận không thể cõng nàng ta xuống xe, nhưng Trình Ương không muốn làm mất uy phong của Tiêu phu nhân, cố gắng tự mình xuống xe, sau khi hàn huyên vài câu thì xốc tinh thần, theo quản sự đến phía sau đi kiểm tra hàng hóa.
Thiếu Thương mặc kệ mấy cái phiền phức này, thân thể nàng vừa mới dưỡng tốt, cũng không thể lại ốm tiếp được nên được Liên Phòng hầu hạ ngồi xuống nghỉ ở phía tiền đường.
Uống mấy ngụm sữa bỏ thêm mấy lát gừng tươi xuống bụng, Thiếu Thương mới từ từ lại sức, đánh giá khắp nơi.
Ở trung tâm tiền đường kho hàng này xây một lò nhóm lửa hình vuông khổng lồ, tỏa ra hơi ấm áp khắp trong phòng, Thiếu Thương ngồi một mình trên đầu.
Nhìn bên trái, bảy tám người hầu kho hàng ngồi quỳ thành một hàng, vẻ mặt ân cần chu đáo, nhìn lại bên phải, nô tỳ từ nhà đi theo lại đây ngồi quỳ thành một hàng, khuôn mặt nghiêm túc. Trong lòng nàng mừng rỡ, phô trương thế này chủ tịch hội học sinh có muốn đổi nàng cũng không làm nha!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!