Edit: Trúc
Bên chân Thiếu Thương bị đụng một cái, nàng hơi ngây người cúi đầu nhìn lại thì thấy tú cầu kia làm thật là tinh xảo, thanh tre trắng tinh kết hình chữ thập thành từng vòng tinh tế, gấm vóc màu xanh biếc sáng ngời bọc vào mấy chỗ, còn đeo hai ba cái chuông nhỏ, lúc lăn đi vang lên tiếng thanh thúy tựa như mèo con nhẹ nhàng kêu khóc.
"… Vị tiểu thư này, tại hạ thất lễ."
Giọng nam trong trẻo vang lên, Thiếu Thương nhanh chóng ngẩng đầu, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi đứng ở cách nàng bảy tám bước, thân hình thon dài, vai lưng thẳng thắn, một bộ thâm y màu xanh biếc phiếm dệt ánh vàng, đôi tay chắp ở trong tay áo.
Phía sau hắn là đèn đuốc thật lớn, lửa cháy hừng hực, hắn đứng ngược sáng nên Thiếu Thương không thấy rõ khuôn mặt hắn.
Thấy Thiếu Thương ngẩn ra, người nọ dường như cười khẽ, chậm rãi đến gần, võ tì cùng gia đinh đứng ở bên lập tức tay ấn bên hông.
Vị công tử trẻ tuổi kia giống như không nhìn thấy bọn họ đề phòng, vẫn đi đến trước mặt Thiếu Thương, khom lưng nhặt tú cầu kia lên, vòng eo mềm dẻo, lúc đứng dậy bóng cả người lồng lên người Thiếu Thương.
Lúc này Thiếu Thương mới thấy, mái tóc dài đen như lông quạ của hắn vào lúc đứng dậy hơi bay bay, dưới lửa cháy hừng hực giống như từng sợi ánh sáng.
Người nọ đoan đoan chính chính làm một cái vái chào kiểu văn sĩ với Thiếu Thương, sau đó xoay lưng đi cho đến khi không thấy bóng người.
Thế là xong rồi hả?
Thiếu Thương không hiểu ra sao.
Thời đại này phong cách tiếp cận cực kỳ trong sáng nha. Chẳng lẽ không phải nên để tú cầu lại cho nàng, sau này tới đòi à? Bạch nương tử cùng Hứa Tiên người ta cũng làm như vậy đó. Hoặc là người ta thật sự tới nhặt tú cầu, là nàng tự mình đa tình.
Thiếu Thương lắc đầu về vấn đề này từ trước đến giờ nàng chưa từng học tập tử tế.
Đời trước rời khỏi giang hồ quá sớm, cây đậu thẳng đuột trước sau như một chưa phát dục không người hỏi thăm, tên côn đồ trấn trên cũng có thẩm mỹ rất tốt đó. Mà sau đó, thời thanh xuân xao động nhất của nàng cũng bị nam thần bạch nguyệt quang nhà bên cùng học tập địa ngục chia đôi cho nhau rồi.
Không nghĩ ra thì bỏ đi, Thiếu Thương vốn không phải tính nghĩ nhiều nên khoan thai tiếp tục bước chậm xem đèn dọc hai bên đường.
Cái gọi thiên hạ đại thế là hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp. Đoàn người Trình gia đi đến một chỗ rẽ góc đường, tầng lớp lãnh đạo nẩy ra ý kiến khác nhau.
Trình Thủy nghe được đầu kia truyền đến tiếng reo hò trầm trồ khen ngợi khí thế ngất trời bèn đề nghị đi xem xiếc, ảo thuật, đấu võ; Tiêu phu nhân lại thấy cách đó không xa đằng trước trong Phượng Thủy lâu đèn đuốc như ban ngày, tiếng người ồn ào nên muốn đi nghe nhóm nho sinh luận đàm thơ phú.
Hai phu thê giằng co đứng đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn thái độ đối phương, lại không giấu được ý cười đầy mắt.
Mọi người Trình gia cực kỳ biết nói lý, đồng thời nghiêng đi vài bước, cực kỳ dứt khoát chọn bên đứng. Tang Thị, Thiếu Thương, Trình Tụng cùng hai bạn nhỏ Trúc, Âu đứng ở phía sau Trình Thủy; Trình Thừa, Trình Chỉ, Trình Vịnh, Trình Thiếu Cung cùng Trình Ương đứng ở phía sau Tiêu phu nhân.
Hai đội nhân mã đứng chỉnh tề phân rõ ranh giới.
Chỉ có mình Trình mẫu cực kỳ khó xử.
Về tình cảm, bà ta muốn ở cùng một chỗ với con trai út không lâu lại phải rời nhà đi nhậm chức; về lý trí, bà ta muốn đi xem xiếc, ảo thuật, đấu kỹ, giằng co giữa lý trí và tình cảm trong thời gian ăn hết nửa cái đùi gà, bà ta quyết định đàn áp cảm tình, đi theo lý trí.
Trình Thừa do dự nói:
"Âu nhi còn nhỏ, sợ thêm phiền toái cho huynh trưởng, không bằng theo chúng ta đi." Dù sao chỗ xiếc ảo thuật người nhiều khó có thể trông coi được.
Trình Tiểu Âu nóng nảy vội ôm lấy cánh tay Trình Trrúc, ngây thơ nói:
"Không cần! Ta muốn muốn đi cùng với Tứ huynh!"
Học sinh lớp một em bé mẫu giáo vốn là cảnh vĩ đại chính đáng. Huống chi mấy ngày nay, Trình Trúc đưa nó đi chơi đùa khắp phủ, bắt giun, đấu dế, quét kiếm gỗ… Từ lúc trước Cát Thị luôn cái này không được cái kia không được, bây giờ một hơi toàn bộ bổ sung lại, hai đường huynh đệ(*) quả thực gắn bó như keo sơn, hận không thể buổi tối đều ngủ chung.
(*) Đường huynh đệ: Anh em họ.
Trình Trúc khí phách hăng hái tùy tiện bày ra dáng vẻ huynh trưởng, dựng thẳng bụng nhỏ:
"Vậy ngươi cần phải nghe lệnh ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!