Chương 22: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Trưởng bối nghị luận sôi nổi, Thiếu Thương là trọng tâm của câu chuyện vẫn lù lù bất động, đối mặt với A Trữ muốn nói lại thôi, Trình Vịnh muốn nói lại thôi, thậm chí Tiêu phu nhân biểu tình phức tạp, nàng coi như không nhìn thấy.

Cho dù là mỗi ngày vấn an hay là dùng bữa cùng phòng, cho dù giả bộ cũng phải giả bộ ra.

Kiêu ngạo mà nói, từ ngày ba mẹ ruột của nàng ly hôn, làm tiểu thái muội dự bị

- lãng tử quay đầu khắc khổ đọc sách

- thi đầu trường điểm cấp ba

- đậu đại học hàng đầu, trực tiếp dọa nhóm bà tám trấn trên ngốc luôn, một đường này nàng vẫn luôn là nữ hoàng trọng tâm câu chuyện có được không hả.

Người tầm thường mới không ai nghị luận đấy! Giống em gái thích nhắn tin trong phòng nàng nghe nói cô ấy là sinh viên duy nhất trong thôn từ lúc kiến quốc tới nay, quả thực khiếp sợ năm bí thư thôn trong vòng trăm dặm quanh đó, năm đó khua chiêng gõ trống cờ màu tung bay đeo vòng hoa lụa đỏ đưa cửa thôn ra!

So ra, ngày đó nàng phô trương rời trấn quả thật là quá yếu rồi, hoàn toàn không xứng với tên tuổi nhà giàu mới nổi!

"Mục Túc, đã nhiều ngày, ban đêm đường tỷ còn khóc không?"

Thiếu Thương xoa cổ tay tê mỏi, từ khi có được thư án của Trình Vịnh, A Trữ nhiệt tình đốc thúc nàng luyện chữ quả thực không thể chịu nổi.

Nữ hài tên Mục Túc kia đang giúp Xảo Quả dọn bàn ăn cho Thiếu Thương, mặt trái xoan thanh tú tươi cười thân thiết: "Tốt xấu gì các nàng cũng đã ở bên tiểu thư chúng ta mười mấy năm, nếu tiểu thư không chút xúc động đối với việc các nàng rời đi, vậy chẳng phải mọi người nói tiểu thư quá lạnh lùng ư?

Lại nói đều khóc ba đêm rồi, cũng nên tốt… Ồ, hôm nay còn có chim cút nướng, thật thơm. Đúng rồi, vết thương của Liên Phòng tỷ tỷ cũng tốt rồi, hôm qua tiểu thư chúng ta có một lọ thuốc mỡ, bảo ta thuận tay mang đến cho Liên Phòng tỷ đó."

Thiếu Thương cười tủm tỉm nhìn nữ hài trước mắt.

Có câu danh ngôn như vậy, khi xuống thuỷ triều ai đã bơi khỏa thân sẽ nhìn rõ ràng, Xương Bồ cùng phó mẫu kia bị đuổi đi, Mục Túc này vốn bị che khuất lập tức hiện ra.

Sau phong ba án thư, ngày hôm sau Mục Túc tới cửa, vừa tới nhận lỗi vừa biện bạch thay cho Trình Ương, lúc sau ngày ngày đều tới ngồi một lúc, mặc kệ bọn tỳ nữ cùng A Trữ mặt lạnh xem thường, gương mặt trước sau vẫn tươi cười.

Có khi giúp đỡ làm chút chuyện, có khi trò chuyện cùng, kể chuyện Trình Ương ở Cát gia ngày trước, kể chút chuyện thú vị ở quê, kể ra Trình Ương không dễ dàng gì, lại thường thường khen Thiếu Thương cùng bọn tì nữ vài câu.

Ăn nói khéo léo không nói, còn chịu khó ngay thẳng, không mấy ngày ngay cả A Trữ đều không lạnh mặt được, dù sao duỗi tay không đánh người mặt cười.

Thiếu Thương lại nghĩ xem ra người Cát gia đưa tới không hoàn toàn ngu xuẩn.

"Tứ nương tử chớ có tức giận với tiểu thư chúng ta, ngài không biết đâu vị phó mẫu kia của chúng ta ỷ vào công nuôi dạy tiểu thư mười mấy năm, thường tự xưng là nửa mẫu thân của tiểu thư ở quê nhà, thật quá lên mặt.

Cát gia nữ quân vốn không muốn bà ta đi theo tiểu thư tới đây, nhưng tướng quân nhà chúng ta mấy năm nay vẫn luôn đánh thắng trận được phong thưởng, quê nhà ai mà không biết, bà ta đâu có chịu ở nhà không hưởng phú quý! Khóc la nhất định phải tới, Cát gia nhân hậu đành phải đồng ý.

Xương Bồ không cũng giống như vậy…"

Lúc trước Trình Ương mới vừa bị đưa qua, Cát gia đều cho rằng qua ba bốn năm Cát Thị sẽ phái người tới đón, cho nên trong lúc vội vàng tìm phó mẫu cùng mấy tiểu tỳ cũng không nghĩ tới việc đổi.

Ai ngờ từng ấy năm đi qua, lúc này Cát gia mới phát hiện Cát Thị nhẫn tâm như vậy, căn bản không định đón nữ nhi về nhà, Cát cữu mẫu quyết tâm coi Trình Ương như nữ nhi của chính mà mà nuôi, dốc lòng dạy dỗ, cũng tỉ mỉ chọn lựa người làm bạn, Mục Túc chính là được tuyển ra trong lúc này.

"Khi đó tiểu thư đã chín tuổi, Xương Bồ ở cạnh tiểu thư nhiều năm hơn chúng ta nhiều, tình nghĩa tất nhiên là không giống nhau."

Tình cảnh Trình Ương ở Cát gia cực kỳ vi diệu.

Theo lý thuyết nàng ta không phải tiểu thư của Cát gia, thuộc về loại ăn nhờ ở đậu thân mẫu không thương, nhưng theo Trình Thủy từ từ phát đạt, quê nhà lúc nào cũng truyền đến tin mừng, trên dưới Cát gia đều càng ngày càng cung kính với Trình Ương.

Nước lên thì thuyền lên, phó mẫu kia cùng Xương Bồ đã sớm quen với cuộc sống vênh váo tự đắc ở Cát gia, cái gì ăn ngon, uống ngon, dùng tốt, nhất định phải đưa cho Trình Ương dùng trước, cho dù con cháu Cát cữu mẫu sinh ra, ăn mặc cũng không tinh tế bằng Trình Ương.

Đặc biệt Cát cữu mẫu biết mình dần dần tuổi già sức yếu, sợ mình khó có thể trông nom chu toàn, bắt mấy đứa con dâu cháu dâu đối xử nhẹ nhàng với Trình Ương, đây là vô tình cố ý dung túng hành vi bá đạo của phó mẫu kia cùng nô tỳ.

Sau Tiêu phu nhân lại đưa tin cho Cát gia muốn đón Trình Ương, nói

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!