Edit: Trúc
Thiếu Thương dự đoán cực kỳ chính xác, Trình Thủy về phủ biết được việc này lập tức phải xách đao đi hỏi tội, Tiêu phu nhân khó khăn lắm mới ngăn cản được hắn, hơn nữa lấy cớ quà tặng quà tết đáp lễ, suốt đêm đóng gói phó mẫu kia cùng Xương Bồ đưa về Cát gia.
Bởi vậy, trừ việc giành giật từng giây ra sức đánh một trận hai người này trước lúc khởi hành ra, Trình Thủy khôn làm được cái gì cả, lúc này hắn lập tức oán trách luôn cả Tiêu phu nhân, vì tỏ vẻ kháng nghị, hắn liên tục ba bữa cơm đi ăn cùng Trình Thừa, liên tục hai buổi tối đi ngủ với Trình Chỉ.
Trình Chỉ uyển chuyển tỏ vẻ
"Huynh trưởng, ngươi có thể đổi trình tự này một chút, thứ huynh ở một mình nhưng ta thì không đâu", kết quả rước lấy một quả đấm của Trình Thủy.
Thanh Thung phu nhân cảm thấy cứ như vậy thì không ổn nên cầu xin Tang Thị ở giữa hòa giải. Tang Thị thuận nước đẩy thuyền cho Trình Chỉ, Trình Chỉ túm lấy ba đứa cháu trai để cho bọn họ nghĩ cách.
Ba huynh đệ mới vừa dập đầu bồi tội ở trước mặt thân mẫu như con cọp xong, sao còn dám đi chọc thân phụ như sói đói, ai cũng không chịu đồng ý, cuối cùng Trình Thiếu Cung chuyên ngành phản bội cái khó ló cái khôn nói
"cởi chuông còn cần người buộc chuông", vì thế cầu bị đá tới dưới chân Thiếu Thương.
Vốn mấy người Trình Chỉ còn do dự, không nghĩ tới Trình Tứ nương tử lại khí phách đồng ý luôn, hơn nữa nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Nàng chỉ nói ba câu với Trình Thủy:
"Bây giờ trong phủ chỉ biết ngày ấy là chuyện nô tỳ sinh sự, a phụ lại xa cách với a mẫu. Muốn Nhị thúc phụ không biết nguyên nhân bên trong cũng khó."
"Không lâu nữa Nhị thúc phụ sẽ phải lên Bạch Lộc Sơn đọc sách, ít ra cũng phải mấy năm mới có thể về nhà. Ta hy vọng Nhị thúc phụ có thể an tâm ổn định lên đường, không cần có vướng bận gì. Ta nghĩ a phụ cũng muốn như vậy."
"Đường tỷ không chỉ là Nhị thúc mẫu sinh ra mà càng là cốt nhục của Nhị thúc phụ. Nhị thúc phụ không hay nói nhưng ta biết trong lòng hắn chẳng những yêu thích mà càng là áy náy đối với đường tỷ."
Xem dáng vẻ nữ nhi quang minh chính đại, hàm răng Trình Thủy phát ngứa: Nhóc con không có lương tâm này! Rốt cuộc hắn bất bình cho ai chứ.
Vì thế Trình tướng quân nói dỗi:
"Con ta đã hiểu thấu đáo như thế thì sao ngày đó ngươi nhất định phải không nghe lời không buông tha, cứ nhịn cơn tức này để a mẫu ngươi chậm rãi xử lý là được!"
Thiếu Thương nhanh chóng nói dỗi lại:
"Lúc đao không chém vào người mình thì đương nhiên có thể nói chuyện đạo nghĩa. Ngày đó người bị thiệt là ta, tất nhiên ta không chịu rồi; bây giờ có a phụ thay ta xả giận dĩ nhiên ta có thể nói đạo nghĩa rồi!"
Những lời này phiên dịch lại chính là
"Rộng lượng thì có thể, nhưng của người phúc ta, đừng có rộng lượng đến cả người mình vào là được".
Trình Thủy sửng sốt với nữ nhi thế mà có thể mặt dày vô sỉ nói đúng lý hợp tình như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng cả nhà chỉ có mình hắn có loại kỹ năng này chứ?! Nhưng mà ngẫm lại coi như mình có người kế nghiệp, hắn cũng hết giận, dựa bậc thang mà leo xuống đi tìm Tiêu phu nhân làm hòa.
Tiêu phu nhân cũng không làm bộ làm tịch, cực kỳ rộng lượng tỏ vẻ nàng cũng có sai, chuyện này cứ như vậy bỏ qua. Vì thế hai phu thê lúc màn đêm buông xuống thẳng thắn trao đổi ý kiến về nữ nhi duy nhất.
"… Lúc ấy vội vàng, quân cô thiên vị bị quỷ mê tâm hồn, ngươi và ta nào có thời gian đấu sức với bà, huống chi ngay cả bao lâu có thể trở về cũng không biết."
Mười năm trước, mấy vị chư hầu vốn đã quy thuận nổi dậy phản bội, lãnh thổ của Hoàng đế vốn không lớn lập tức khói lửa khắp nơi. Điều này đối với phần lớn mọi người đều không phải chuyện tốt. Lúc Trình Thủy đang lo lắng thì Tiêu phu nhân lại nói một câu chắc chắn:
Cầu nguy hiểm trong phú quý, việc này đối với tướng lãnh vừa mới đến cậy nhờ như Vạn, Trình là cơ duyên lớn.
Chuyện xảy ra đột ngột, đại tướng tâm phúc của Hoàng đế cùng nhân mã đều không thể gọi về kịp, quả nhiên bắt đầu dùng hai người huynh đệ bọn họ khẩn cấp tiến lên.
Tiêu phu nhân theo lệ thường là muốn đi theo đội ngũ Trình Thủy, nhưng lúc này Trình mẫu từ trước đến nay khỏe mạnh như trâu, tám trăm năm không bị bệnh lại lăn ra nhiễm phong hàn.
Cát Thị không biết từ đầu tìm tới một vu sĩ nói long phượng thai là điềm lành phải ở lại bên người Trình mẫu thì bà ta mới có thể khỏe mạnh được.
Bằng sự cơ trí của Tiêu phu nhân, thế cờ này không phải không thể phá, nhưng mà lệnh tập cấp bách, không thể hao tốn thời gian.
Huống chi đại quân xuất phát, triệu tập quân nhu, quân giới, bộ khúc linh tinh vụn vặt, phu thê hai người vội đến chân không chạm đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!