Edit: Trúc
"A mẫu, nữ nhi có chuyện muốn nói." Thiếu Thương nghiêm túc hiếm có. Trình Thiếu Cung trong lòng nhảy dựng vô cớ, trực giác nói cho hắn biết muội muội sinh đôi há mồm là sẽ ra chuyện lớn.
Tiêu phu nhân nói: Nói đi.
Thiếu Thương cười trong lòng, hơi hơi nghiêng đi người nói:
"Liên Phòng, ngươi lại đây. Ngươi cũng biết ngươi sai ở đâu rồi chứ?"
Liên Phòng quỳ lết lại, khóc ròng nói:
"… Là, là nô tỳ tự chủ trương…"
"Thật ra thì ta rất thích tự chủ trương." Thiếu Thương cười nói, mọi người ngồi đó trợn mắt há mồm. Trong lòng Tiêu phu nhân sinh ra ghét bỏ, cuộc đời nàng không thích nhất loại nói năng ngọt xớt này.
"Tự chủ trương còn phải xem tự chủ trương cái gì. Những người chỉ biết nghe một câu làm một câu, chẳng phải là đầu gỗ à." Thiếu Thương từ từ nói tiếp, theo cách nói của thời đại kia của nàng, cái này gọi là tính năng động chủ quan.
Nhưng Liên Phòng lại nghe đến choáng váng.
"Ví dụ như ta bảo ngươi đi chợ phía đông mua tương chao…"
Trình Thiếu Cung không nhịn được chen vào:
"Chợ phía đông không bán tương chao."
Thiếu Cung!
"Thiếu Cung im miệng!"
- Tiêu phu nhân cùng Trình Vịnh đồng thời quát lớn! Tang Thị muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống.
Thiếu Thương không để ý tới bọn họ, cười cười tiếp tục nói: "Ví dụ như ta bảo ngươi đi mua tương chao, chuyện này ngươi có thể tự chủ trương mà
- đi con đường nào, đi cửa hàng nào, mua loại tương nào ngươi cho là ngon, thậm chí như Tam công tử nói, ngươi phát hiện chợ phía đông không có tương chao, chẳng lẽ tay không trở về nói với ta à.
Chỗ này không bán thì ngươi tìm đến chỗ khác bán. Những cái này ngươi đều có thể tự chủ trương. Vậy cái gì không thể tự chủ trương?
Mua không được tương, ngươi không thể lấy lý do qua loa với ta được, ngươi không thể đổ nửa bình tương của ta cho người khác, càng không thể quyết định ta có cần mua tương chao hay không. Ngươi hiểu rõ chưa?
"Theo cách nói ở thời đại kia của nàng, cái này gọi là phát huy tính năng động chủ quan. Liên Phòng ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại, mắt rưng rưng lớn tiếng nói:"Về sau nô tỳ nhất định mua tương chao cho tốt… À không, là hầu hạ tiểu thư, hầu hạ tiểu thư cho tốt…!
"Tang Thị giấu mặt vào hai tay áo cười trộm, quả thật buồn cười. Khóe miệng Tiêu phu nhân co rút, cố nén không vui; Thanh Thung phu nhân cố gắng đè cho bằng khóe miệng đang cong lên, ngồi quỳ ở sau lưng Tiêu phu nhân vuốt lưng cho nàng bớt tức. Trình Ương cũng choáng váng, cả đầu đều là"tương chao
"đang đảo quanh, đến nay cũng chưa hiểu nổi lời Thiếu Thương nói; Xương Bồ tiếp tục cúi đầu giả ngu, sắc mặt phó mẫu kia cũng đã không được đẹp cho lắm; ba huynh đệ Trình Vịnh ở đối diện lại có chút ý cười. Trong lòng Liên Phòng cảm kích, trán đập vào sàn nhà tạo ra tiếng"cộp cộp
", Thiếu Thương vội ngăn nàng ta lại, chụp vai nàng ta cười nói:"Ta thích người thông minh. Nhưng mà ngươi phải học được khi nào nên thông minh, khi nào không nên thông minh. Lúc về tự ngươi đi đến chỗ Thanh di lãnh phạt đi.
Ta chưa từng phạt người, cũng không biết nên phạt thế nào mới thích hợp.
"Tiểu nữ sinh còn chưa tốt nghiệp cấp hai, rèn luyện còn chưa đủ đó. Thiếu Thương phất tay ý bảo nàng ta lui ra, Liên Phòng nức nở quỳ đến bên cửa hiên lại dập đầu mới lui ra ngoài. Thiếu Thương xoay người, vẫy tay về phía sau Trình Ương:"Xương Bồ, ngươi lại đây.
Ta có lời muốn hỏi ngươi."
Xương Bồ làm như sợ hãi không nhỏ, nơm nớp lo sợ dịch qua , dáng vẻ nhát gan sợ phiền phức.
Trong lòng ba huynh đệ không hài lòng. Tuy bọn họ tuổi không lớn, nhưng từ nhỏ đi theo phụ mẫu rèn luyện, gặp qua hung đồ tàn nhẫn, thẩm vấn qua mật thám gian xảo, thậm chí xa xa ở trong quân đánh trận cùng phụ thân.
Tỳ nữ có thể nhấc lên sóng gió lớn như vậy sao có thể đơn giản, cần gì phải làm bộ làm tịch. Hơn nữa phó mẫu kia là một người gan lớn lại nhanh miệng, một người giả ngu giả ngơ, Cát gia thật ra đưa tới một đôi trợ giúp rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!