Chương 15: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Tiêu phu nhân đã quyết định tâm tính chí công vô tư, đã nói là làm. Nàng nghĩ nếu nữ nhi này lớn lên bên người ở Cát Thị tâm thuật bất chính như vậy, nhất định phải dạy dỗ từ đầu, vòng vèo không bằng tâm tính chính trực trước.

Ngày thứ hai nàng lập tức đưa sang cho Thiếu Thương hơn mười ống thẻ tre, phân biệt là bốn cuốn (*), bốn cuốn (*), một số cuốn (*) khác.

Không biết là bởi vì nàng đã sắp lớn tuổi không tiện hay là thời đại này căn bản không có phong tục mời thầy về nhà dạy, tóm lại Tiêu phu nhân chưa tìm phu tử riêng cho Thiếu Thương, ngày thường Thanh Thung phu nhân cùng Trình Thiếu Cung ai rảnh thì tới dạy mấy chữ, nhưng thật ra mỗi ngày đều phải viết chữ. ương>àm>ấp>

(*) Cấp tựu chương:

Cuốn sách này là một cuốn sách thư pháp để dạy trẻ em học chữ , nâng cao kiến ​​thức và mở rộng tầm nhìn ở Trung Quốc cổ đại, nó thường được sử dụng như một cuốn sách giáo khoa dạy chữ và sách giáo khoa dạy kiến ​​thức phổ thông trong thời cổ đại.

(*) Phàm tương thiên:

Đó là một cuốn sách ngữ văn, được dùng làm sách giáo khoa khai sáng văn học cho chính quyền địa phương và các trường tư thục lúc bấy giờ.

(*) Thương hiệt thiên:

Là một cuốn sách dạy chữ khai sáng cổ đại của Trung Quốc.

Có khi Tiêu phu nhân cũng sẽ tự hạ thấp địa vị tới chỉ điểm Thiếu Thương tư thế cầm bút, cũng tỏ vẻ học xong những thứ này thì nàng phải bắt đầu ngâm nga điển tịch cơ bản, Nho gia Đạo gia các loại gia, kinh thi sở từ Tư Mã phú, chế hương, ngắt hoa, ném thẻ vào bình rượu, đá cầu, các loại đều có, như vậy vẫn mới miễn cưỡng có thể xem là một thục nữ nhà cao cửa rộng đủ tư cách.

Trong lòng Thiếu Thương không cho là đúng, nàng đã quyết ý tương lai muốn ăn cơm nhà mình, chân chính muốn học căn bản không phải những thứ này, biết chữ còn tốt, nhưng những cái điển tịch gì đó… Huống chi, biết chữ cũng không làm lỡ học những chuyện thực tế hơn nha.

Nhịn hai ngày, cuối cùng nàng không nhịn được nói:

"Sách không ngại từ từ lại đọc, hiện giờ nữ nhi càng muốn hiểu chút kiến thức kinh tế, chuyện đời chuyện nhà."

Ai ngờ Tiêu phu nhân nhẹ bẫng vứt cho nàng một câu đuổi đi:

"Đọc sách hiểu lý lẽ là căn bản của vạn sự, đọc hiểu hết sách thì lo gì làm người xử thế không thể có thành tựu."

Lúc này Thiếu Thương phương hiểu được đau khổ của Dương Tiểu Quá năm đó: Ngươi vội vã muốn học võ công lập mệnh an thân, nàng lại không chút hoang mang bảo ngươi học đạo đức văn chương, thực sự có một ngày đánh lên thì cái nào đáng tin hơn chứ!

Thiếu Thương không phải không cùng nói qua với chỗ dựa lớn là Trình Thủy, nhưng mà Tiêu phu nhân làm ra vẻ nói có sách, mách có chứng, Trình phụ cũng không gánh được. Vì thế, nàng chỉ có thể tiếp tục đọc sách viết chữ, không ra khỏi cửa, hu hu.

Ít ngày nữa, bên ngoài tuyết lớn rơi xuống như lông ngỗng, phương bắc cao rộng rét lạnh, bông tuyết rơi xuống đất không tan, trên mặt đất rất nhanh trải thành một thảm tuyết nhung thật dày, che cho trong đất trời một mảng trắng xoá giống như bột mì xay khắp nơi.

Mấy người huynh đệ phụ tử Trình gia ngày này hiếm khi không đi ra ngoài thăm bạn xã giao nên người một nhà giống năm đó lúc còn nghèo khó ngồi vây quanh ở bên bếp lò cười nói uống rượu, nói đến chỗ vui vẻ, ba huynh đệ Trình gia còn lấy đũa gỗ gõ vào chén rượu hát vang khúc hát quê nhà, tiếng ca hoặc tục tằng hoặc trong trẻo, âm thanh quanh quẩn không dứt, hát đến chỗ thú vị Tiêu phu nhân cùng Tang Thị cũng tới hòa thanh, mọi người hát đến hứng thú, ngay cả hầu phó bên ngoài đều nhìn nhau cười, trong tiểu bối chỉ có Trình Ương có thể đuổi kịp vài câu, còn lại chỉ có thể cười vỗ tay đánh nhịp.

Trình mẫu là người không hiểu âm nhạc, nửa câu cũng không hát chuẩn được, bây giờ nhìn con cháu đầy nhà, hoà thuận vui vẻ, cực kỳ vui mừng, ngay cả hai nhi tức không vừa mắt cũng không bắt bẻ. Ai ngờ lúc này, thị tỳ chợt tới báo: Cát Thái Công tới.

Trình Thừa giơ đũa ở giữa không trung định gõ xuống thì lạch cạch một tiếng rớt ở trên án, trên mặt hiện lên kinh hoảng.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không biết làm sao.

Tuy Trình Thủy cho người đến Cát gia báo lại tất cả mọi chuyện, nhưng hắn cho rằng ít nhất muốn phải sau chính đán người mới có thể tới, ai ngờ bây giờ chỉ cách bốn ngày nữa là chính đán, Cát Thái Công lại tự mình tới.

Trình Thừa tay chân luống cuống, lúc đứng lên đánh nghiêng cả chén rượu, chỉ có Trình Ương nghe nói Cát Thái Công mang theo trưởng tử trưởng tức đến, ánh mắt sáng lên, trên mặt hưng phấn khó nén.

Cát Thái Công râu tóc hoa râm, thân hình phúc hậu, quần áo đơn giản, có lẽ bởi vì lên đường vội vàng mà trên mặt toàn là sương gió, bên trái bên phải được trưởng tử trưởng tức nâng, khuôn mặt ba người nhà này đều ôn nhã, ngôn ngữ ôn hòa, thuộc về loại diện mạo làm người ta vừa nhìn đã cảm thấy là người tốt, Thiếu Thương thực sự không thể liên hệ được với Cát Thị đầy người âm u ác độc.

Nghe Liên Phòng nói, Cát Thái Công còn mang theo hơn mười chiếc xe lớn, tựa như một đống heo dê lúa kê rượu quả các loại làm quà tết.

Trình mẫu không tiện lên mặt, vội vàng đi ra ngoài nghênh đón, Trình Ương theo ở phía sau nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được đi ra từ trong đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Cát Thái Công, rưng rưng nói:

"Ngoại tổ phụ, cữu phụ, cữu mẫu!"

Cát cữu mẫu vội vàng tiến lên nâng Trình Ương dậy, lúc ấy hốc mắt đã ướt, trong mắt đều là từ ái không che giấu được, vỗ về khuôn mặt Trình Ương, lẩm bẩm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!