Edit: Trúc
Beta:
Ba ngày sau, một nhà Trình Chỉ cuối cùng đã tới rồi. Người còn chưa đến, Thiếu Thương đã biết vị Tam thúc phụ này nhất định là đứa con Trình mẫu yêu nhất.
Vào sau khi hoàn thành công khóa mỗi ngày (đi vấn an Trình mẫu), nàng vui mừng phát hiện Trình mẫu cũng không có thời gian bắt bẻ nàng, chính xác mà nói, cho dù nàng không tới vấn an thì Trình mẫu cũng sẽ không phát hiện. Bởi vì Trình mẫu còn vội vàng hỏi Tiêu phu nhân liên tục:
Từ Trình Chỉ thích uống sữa gạo rồi hỏi đến nước rửa chân, từ Trình Chỉ thích ăn bánh nhân nướng rồi hỏi đến tim đèn, lực liên tưởng phong phú, tính phát tán vô biên vô hạn, quả thực là bình luận viên thi đấu cấp bậc quốc tế tiêu chuẩn!
Tiêu phu nhân ăn không tiêu, ra hiệu bằng mắt, Hồ Ảo vội vàng ra ngựa, dẫn Trình mẫu nhớ lại chuyện cũ A Chỉ nhà ta, từ lúc nhỏ đái dầm ướt đệm giường cũng đều không giống người thường, mãi cho đến hầu kết mới vừa lộ ra một ít đã có thôn cô (hoặc cô nương thôn dã) tới quyến rũ, thẳng đến lúc Hồ Ảo mệt đến miệng khô lưỡi khô, Trình mẫu mới coi như là phát huy tám phần sức lực.
Tình cảnh này, Thiếu Thương có thần kinh thô hơn nữa cũng biết là muốn gặp nhi tử, người không biết còn tưởng rằng là muốn gặp nhân tình già xa cách nhiều năm đấy.
Nhưng mà đến khi nhìn thấy Trình tam thúc, Thiếu Thương lập tức cảm thấy mình quá hẹp hòi.
Trình Chỉ là một mỹ nam tử làm cho người khác vừa nhìn đã quên mất thế tục, nhìn khoảng trên dưới 30, dưới cằm có vài cọng râu lún phún, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú, lang quân như núi xanh ngắt, cười lại như gió xuân tạt vào mặt, từ khi Thiếu Thương tới nơi này, tướng mạo đẹp nhất trong nữ tử dĩ nhiên là Tiêu phu nhân, nhưng nam tử làm cho trước mắt nàng sáng ngời chính là người này.
Thiếu Thương mới vừa hoa si ở trong lòng không đến hai giây, đã nghe Trình mẫu ở phía trước than ôi chao một tiếng, một tay giữ ở ngực kịch liệt phập phồng, mắt già rưng rưng, sau đó liên mồm con của ta lập tức nhào qua, đối với Trình Chỉ vừa sờ ngực hỏi gầy không vừa ôm cánh tay cười mắng
"cái đồ không lương tâm nhiều năm như vậy mới trở về", Hồ Ảo cản cũng không cản được, bà ta hồn nhiên coi thê tử Tang Thị đứng ở bên cạnh Trình Chỉ như không tồn tại.
Thiếu Thương lảo đảo một cái, vui đến thiếu chút nữa đả thông hai mạch Nhâm Đốc
- hẹp hòi của nàng ở chỗ, vẫn luôn cố định suy nghĩ ở hình thức kịch mẹ già thời xưa, đây đâu phải là nhân tình già, quả thực là oppa mà chị gái già bỏ tiền ra sức đặt ở trên đầu quả tim nha.
Trình Thiếu Cung nhẹ nhàng tiến lên một bước, tiến đến bên tai Thiếu Thương:
"Kìm hãm chứ, a mẫu nhìn muội kìa." Thiếu Thương chớp mắt, quả nhiên Tiêu phu nhân đang không vui nhìn mình, vội vàng đè cho phẳng khóe miệng đang cong lên, đứng một cách trang nghiêm.
Cũng may Tang Thị đi đến kéo Tiêu phu nhân qua, hai người cười nói chút chuyện, lúc này Tiêu phu nhân mới không chú ý đến Thiếu Thương nữa.
Nhân lúc mọi người đi đến chính phòng, Trình Thiếu Cung lại thò qua kề tai nói nhỏ:
"Sắc mặt ngươi chuyển cũng quá cứng rồi." Thiếu Thương mặt ủ mày ê nói:
"Sao a mẫu cứ ưa nhìn ta chằm chằm, ta biết mình không được dè dặt, đây không phải đang chậm rãi sửa ư."
Trình Thiếu Cung nhỏ giọng cười nói:
"A mẫu là sợ chúng ta ngày thường quen nếp, tương lai ra cửa lúc sơ xảy bị người ta bắt được chỗ không thỏa đáng, năm đó nàng không rảnh nhìn chằm chằm chúng ta, còn cố ý gọi người tới nhìn chằm chằm đấy."
"Đã vậy, sao các huynh trưởng đều luyện người trước người sau thành một dạng vậy." Thiếu Thương đầy hoài nghi.
Từ sau ngày ấy nhận thân, hai huynh trưởng phía trước còn đỡ, vội vàng tìm thầy thăm bạn, xã giao giao tế, vị ca ca sinh đôi này lại một ngày tới tìm nàng ba lượt, không quen cũng phải quen.
"Không có, chúng ta mua được người tới nhìn chằm chằm chúng ta." Hai tay Trình Thiếu Cung lồng trong tay áo, cười rất quy củ, rất có giáo dưỡng.
Thiếu Thương: …
Nàng xụ mặt, từ chối tiếp tục nói chuyện với tên học sinh trung học này, sinh viên đại học chính hiệu vẫn phải bảo trì kiêu ngạo.
Hai anh em sinh đôi đi theo phía sau mọi người, chậm rãi mà đi, Trình Thiếu Cung liếc liếc Thiếu Thương
- nếu vị muội muội sinh đôi này thật sự như lời đồn đãi ngu xuẩn lại ương ngạnh, chưa chắc hắn sẽ nhiệt tình như vậy.
Nhưng lúc trước cũng không thể tưởng được ấu muội lại thú vị như vậy; dáng vẻ lúc thì trẻ con như vậy, lúc thì như ông cụ non, bụng đầy tâm sự. Ngôn ngữ khi thì hiểu chuyện ngoan ngoãn làm người ta thấy ấm áp, khi thì chanh chua làm người ta nôn ra máu.
Về phần khi nào ngoan ngoãn khi nào khắc nghiệt đâu thì theo cách nói của nàng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!