Chương 1: (Vô Đề)

Edit: Trúc

Beta: Lan

Tác giả có lời muốn nói: Nhất định phải đọc.

1. Truyện này là giả tưởng x3, chuyện quan trọng nói 3 lần. Nếu sau này các vị có thấy bối cảnh lịch sử quen mắt xin thận trọng đừng lồng vào, bởi vì không thể đảm bảo phía sau sẽ xảy ra cái gì; sở dĩ cố ý viết thành hư cấu chính là vì không muốn cãi nhau với fans lịch sử, nhưng bối cảnh cũng chỉ là một cái khung không có liên quan quá lớn đến cốt truyện chính.

2. Bởi vì tác phẩm trước ồn ào không vui, cho nên cố ý nói trước, thật giống như tiểu thuyết trinh thám sẽ tuyệt đối không tiết lộ trước hung thủ là ai, văn của tôi sẽ không để lộ nam chính là ai trước, nếu không thể tiếp thu giả thiết này hoặc sợ chèo sai thuyền, xin cẩn thận trước khi nhảy hố, nhưng theo ý nghĩa chân chính mà nói, tác phẩm này vai chính là nữ chính, tất cả nhân vật còn lại xuất hiện chỉ là pha trò cho cuộc sống của nữ chính mà thôi.

3. Truyện này kết thúc HE.

4. Mạch truyện chậm rãi, mọi người có thể từ từ đọc.

---------------------------

Đây là một tòa kiến trúc một tầng xây bằng gạch đất, cả tòa nhà thành chữ hình (), đều đều nằm ngang chia làm ba gian, ở giữa là thính đường cùng nhà ăn rộng rãi, hai đầu đều là phòng ở, Du Thải Linh ở một gian ở phía đông này.

Phòng ở rất đơn giản, vách tường trát bùn vàng được mài giũa đến sạch sẽ trơn bóng, trên mặt đất xây một cái bếp lò hình vuông cực lớn, làm bằng đất sét, ngoại hình cổ xưa, nhưng mà hiệu quả sưởi ấm tạm được.

Kế tiếp, cho dù là Du Thải Linh xưa nay trấn định cũng thiếu chút nữa bị dọa cho ngất đi…

Trong phòng không có khung giường hay ghế dựa, bên trong nhà chỉ đóng một lớp sàn gỗ sơn mài nhẵn bóng sáng màu như bậc thang dựa vào bên trong nhà, chiếm diện tích một phần ba toàn căn nhà.

Ở phía trên trải lên một tầng chăn đệm xem như là giường, bên cạnh có mấy miếng lót nho nhỏ hình tròn thay cho ghế dựa, một góc nho nhỏ hình vuông khác dùng làm nơi ăn uống hoặc có nhu cầu khác.

Du Thải Linh đã từng xem mấy bộ phim thời xưa của Akira Kurosawa(*), cảm thấy nhà này xây dựng giống như bên trong mấy căn nhà cổ của Nhật vậy.

(*) Akira Kurosawa: Đạo diễn nổi tiếng của Nhật.

Hơn mười ngày trước khi nàng mới vừa tỉnh lại, trừ việc đầu đau muốn nứt ra, đầu tiên đó là bị suy đoán này dọa đến tiếp tục ngất xỉu, nàng hận không thể chết lại một lần.

Thật ra quê quán của nàng ở một trấn nhỏ trong khe núi cách Giang Nam 1800km, trăm dặm bất đồng âm, ngàn dặm bất đồng ngôn, nàng tổng cộng mới gặp qua hai tên giặc xâm lược trăm cay ngàn đắng trèo đèo lội suối mà đến.

Vẫn là sau này người trẻ tuổi ở bên ngoài thành lớn làm thuê về nhà nói thì mới biết được hình dáng ăn mặc như vậy chính là giặc xâm lược.

Lão lý trưởng lòng đầy căm phẫn mà nói một loạt lời nói, muốn cho nhóm thôn dân về sau có gặp lại nữa thì nhất định phải ở trong khoai lang củ cải đỏ hạ chút thuốc chuột đem đi tặng mới được. Đáng tiếc lại không còn giặc xâm lược tới, thuốc chuột cũng vô dụng.

Mãi đến sau khi kiến quốc chính phủ mở rừng phá suối, sửa đường bắc cầu, làm đường hầm, quê của nàng mới dần dần hình thành một cái trấn nhỏ duy nhất trong số sơn thôn bốn phía.

"Tiểu thư, nên uống thuốc rồi."

Một phụ nhân trung niên bưng một cái bàn vuông bằng gỗ thô vào nhà, xoay người nói với tiểu nữ hài đang vén lớp mành nặng nề ở bên cạnh:

"A Mai, buông mành xuống, bên ngoài lạnh".

Du Thải Linh vội phục hồi tinh thần lại, ngồi ngay ngắn lại (thật ra là quỳ), phụ nhân kia đặt bàn vuông lên án kỉ, trên bàn là hai cái chén gốm một lớn một nhỏ, chén lớn là chén thuốc nóng hầm hập, chén nhỏ là ba quả mứt nhỏ.

Du Thải Linh giơ chén gốm lên yên lặng uống ực một hơi, vị đắng lập tức tràn ngập khoang miệng, thật là còn khó uống hơn cả thuốc trừ sâu DDVP, quả thật nàng cũng chưa từng uống qua thuốc trừ sâu DDVP.

Sau đó nàng cầm mứt quả lên chậm rãi ngậm trong miệng, một bên đánh giá phụ nhân ngồi ở đối diện. Phụ nhân này bảo Du Thải Linh gọi nàng ấy là Trữ, Du Thải Linh thật không quen gọi người bằng một chữ

- bởi vì cái này sẽ làm nàng nhớ tới bà chủ tiệm uốn tóc nhiều chức năng ở trấn trên ỏn ẻn gọi chung N người nhân tình của nàng ta bằng một chữ

- lại bất hạnh không biết phong tục địa phương không dám gọi bậy, ngày hôm trước nàng mới nghe A Mai kể xóm bên trái có một hài đồng gặp ác mộng nói năng bậy bạ bị vu sĩ rót cho một bát phù canh suýt nữa đi nửa cái mạng, lúc này nàng chỉ có thể hàm hồ cho qua, ai biết sau này mới hiểu được nàng thực sự được gọi phụ nhân kia là Trữ.

Trữ phụ nhân mặt chữ điền người cường tráng, vẻ mặt nghiêm trang, trên người mặc một cái áo ngắn bằng vải bố màu xám trắng tối, dưới đầu gối lộ ra ống quần, chắc là để tiện sinh hoạt, không giống nàng, tuy cũng không thấy chút tơ lụa nào, nhưng áo vải bông đậm dày khoảng nửa vòng eo dài đến mu bàn chân, về phần tiểu nữ hài A Mai mười tuổi bên cạnh quần áo lại càng đơn giản, chỉ mặc một cái áo bông ngắn, lộ ra quần bông hoa li ti thật dày.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!