26.
"Nam Nguyệt, nhìn gì đấy?"
Một đồng nghiệp hối hả mang tài liệu đến.
Tôi quay lại nhìn cô ấy, cười khẽ:
"Tớ đang đi dạo thôi."
Đồng nghiệp:
"Đừng có dạo nữa, hôm nay có một đại nhân vật đến, giờ vẫn còn ở văn phòng của sếp ấy, trông ghê lắm. Dọa c.h.ế. t tớ rồi."
Tôi: …
Thôi, giữ mạng quan trọng hơn.
Tôi quay người xuống lầu, nhưng điện thoại lại kêu lên không đúng lúc.
Không ngoài dự đoán, là cuộc gọi của Thẩm Dĩ Tu.
Vào đi.
Tôi đi cùng đồng nghiệp vào văn phòng. Đồng nghiệp đặt tài liệu xuống rồi chạy mất. Tôi có chút ngượng ngùng, liếc nhìn người đàn ông ngồi cạnh.
Không nhìn thì thôi, nhìn một cái mà sợ ch. ết khiếp.
Người đàn ông này là nhà thiết kế nổi tiếng, kiểu người
"không mở hàng thì thôi, mở là ăn cả năm".
Anh ấy nhìn tôi, cười khẽ:
"Chào cô Hướng. Tôi còn việc, không làm phiền hai người nữa. Tạm biệt."
Ơ...
Lời cáo từ này làm tôi ngơ ngác.
Cánh cửa khép lại.
Tôi quay sang nhìn Thẩm Dĩ Tu, vui vẻ nói:
"Đại nhân vật còn chào hỏi em nữa chứ!"
Thẩm Dĩ Tu:
"Nếu em làm Thẩm phu nhân, sẽ có nhiều người lớn chào hỏi em hơn nữa đấy!"
Tôi: …
Sao tôi lại nghe ra chút dụ dỗ trong câu nói này nhỉ…
Thẩm Dĩ Tu ký xong tài liệu, đặt bút vào ống bút, rồi bước đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng hỏi:
"Tối nay em rảnh không?"
Hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!