15.
Sếp, anh…anh!
Tôi nhích người ra xa, nhìn Thẩm Dĩ Tu đang cúi người lại gần, hoảng sợ đến mức vội đưa tay bóp cổ anh ấy:
"Bình tĩnh, bình tĩnh…"
Thẩm Dĩ Tu nhíu mày, tránh ra, ngồi xuống mép giường, ho sặc sụa.
"Ơ... sếp, em không cố ý, anh không sao chứ..."
Nhìn anh ấy không nói gì, tôi lo lắng bò lại gần, thò đầu ra nhìn.
Thẩm Dĩ Tu liếc sang tôi, ánh mắt trượt xuống dưới, vẫn không nói lời nào.
Tôi chớp mắt, theo hướng nhìn của Thẩm Dĩ Tu mà cúi xuống.
Áo choàng tắm hơi hở.
Tôi hoảng hốt kéo lại, ngồi bật dậy muốn thắt chặt đai lưng, nhưng càng cuống tay chân càng lóng ngóng, loay hoay mãi không thấy đai đâu, chỉ còn cách ôm chặt lấy ngực.
Chắc chắn là lúc nãy bị Thẩm Dĩ Tu kéo đã làm rơi xuống đất!
Em, em…
Nhìn Thẩm Dĩ Tu ngồi ở lối đi, tôi cắn môi đầy phân vân, nhưng không ngờ sếp bất chợt đứng dậy, làm tôi hoảng sợ hét lên: Thẩm Dĩ Tu! Em, em…
Thẩm Dĩ Tu không lên tiếng, chỉ tùy ý cởi áo tháo thắt lưng.
Khóe miệng tôi co giật:
"Sếp không định trói em đấy chứ?"
Thẩm Dĩ Tu bật cười: Cô thích bị trói à?
Tôi: ...
Ch. ết tiệt! Đây là cái loại lời nói ẩn ý gì thế này!
Lúc này, tôi giống như kiến bò chảo nóng.
Ngón tay trắng trẻo như ngọc của Thẩm Dĩ Tu cầm dây thắt lưng, để mặc áo choàng mở hờ, cơ bụng ở phần eo thấp thoáng hiện ra, chậm rãi tiến về phía tôi.
"Em, em biết taekwondo đấy!"
Hoảng sợ, tôi định nhảy khỏi giường chạy trốn, nhưng lại bị Thẩm Dĩ Tu nắm lấy cổ tay. Lực tay của anh ấy như đang chứng minh với tôi rằng, tôi không phải đối thủ của Thẩm Dĩ Tu đâu, liệu hồn đấy!
Không khí phảng phất hương thanh mát.
Tôi áp sát vào tường, cảm nhận Thẩm Dĩ Tu đột nhiên đến gần, tim đập loạn xạ, ánh mắt hoàn toàn không biết nên nhìn đi đâu, ngón tay siết chặt góc áo đến mức sắp vò nát nó luôn rồi.
Sao căng thẳng thế?
Thẩm Dĩ Tu cúi xuống, dùng dây thắt lưng quấn quanh eo tôi, thong thả buộc lại, nở nụ cười gian:
"Tôi sẽ không làm gì cô đâu."
Tôi: ...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!