Chương 3: (Vô Đề)

Nhân viên phục vụ khựng lại, sau đó mới lịch sự cười cười rồi vội vã rời đi. 

Tôi: ... 

Cuối cùng, người ngồi trên sofa cười khẽ thành tiếng. 

Tôi quay đầu nhìn Thẩm Dĩ Tu, mặc kệ anh ấy là sếp, giơ tay lên véo mạnh vào má anh ấy: 

"Anh còn cười! Ai bảo anh uống nhiều như vậy! Lần sau uống nhiều nữa thì đừng gọi em!".

Thẩm Dĩ Tu không hề bực bội, bàn tay mát lạnh của anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, lơ đễnh đáp lại hai tiếng Ừm ừm. 

Tôi thật sự giận mà không có chỗ phát tiết. 

Đêm khuya, ánh đèn neon lấp lánh, từng bóng người trên đường lại vội vã đi qua. 

Không biết từ lúc nào, mưa đã bắt đầu rơi trên kính xe, hòa cùng tiếng sấm chớp vang rền. 

Từ gương chiếu hậu, tôi thấy Thẩm Dĩ Tu tựa vào cửa sổ xe, trông như sắp ngủ. 

Tay xoay vô lăng, tôi hơi thất thần nhìn đèn đỏ. 

Vì tôi không biết khi nào cuộc sống của mình mới thực sự ổn định. 

Điện thoại bất ngờ reo lên. 

Sợ đánh thức Thẩm Dĩ Tu, tôi vội giơ tay lên cúp máy. Nhưng đối phương lại gọi tới lần nữa. 

Liếc mắt nhìn Thẩm Dĩ Tu vẫn đang ngủ, tôi hạ giọng, bắt máy: 

Alo.

"Hướng Nam Nguyệt, chị nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, sao vẫn chưa về?"

Giọng Cố Cẩn Hiên càm ràm trách móc. 

Tôi thấy hơi bất lực trước thái độ của cậu ta, không hiểu tại sao Cố Cẩn Hiên lại lấy được số điện thoại của tôi.  

Hướng Nam Nguyệt… 

Ai gọi đấy? 

Thẩm Dĩ Tu day day thái dương, đôi mắt đen láy nhìn ra ngoài cửa sổ, như vô tình lên tiếng. 

Chỉ một câu ngắn ngủi. 

Đầu dây bên kia lập tức im bặt. 

Tôi còn tưởng Cố Cẩn Hiên nghe ra giọng của Thẩm Dĩ Tu, định cúp máy, nhưng không ngờ Cố Cẩn Hiên lại tức giận quát lên: 

"Chị đang ở với gã đàn ông nào thế hả?"

Gã đàn ông?!

Tôi lập tức cúp máy, sợ mình buột miệng nói ra,

"Tôi đang ở với chú của cậu đấy!" 

Thẩm Dĩ Tu thấy tôi cúp máy nhanh như vậy, không nhịn được cong môi cười, vẻ mặt rất bất lực: 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!