Chương 2: (Vô Đề)

6.

May mà tôi diễn quá đạt. 

Sắc mặt Thẩm Dĩ Tu dần hòa hoãn, có lẽ là tỏ ý hài lòng, hỏi một câu:

"Để dành được bao nhiêu rồi?" 

Tôi: …… 

Tôi khẽ ho một tiếng, không muốn nói, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Thẩm Dĩ Tu, chỉ đành lặng lẽ đáp: Sáu trăm tệ. 

Thẩm Dĩ Tu khẽ cong môi, cười nhẹ một tiếng. 

Tôi: …… 

Tiếng cười này của Thẩm Dĩ Tu, tính xúc phạm không cao, nhưng lực s. át thương chí mạng. 

Tôi như nghe thấy tiếng trái tim mình vụn vỡ. 

Thẩm Dĩ Tu ngồi trên ghế văn phòng, hai tay đan vào nhau, ra vẻ đại lão , lặng lẽ nhìn tôi, nghiêm túc nói:

"Không sao, tương lai còn dài." 

Tôi: …… 

Tôi âm thầm bấm tay, đối với thái độ của Thẩm Dĩ Tu, cảm nhận được chút hơi ấm, miễn cưỡng cười: 

"Dạ cảm ơn sếp đã động viên." 

Thẩm Dĩ Tu nhìn tôi, cười dịu dàng:

"Không cần cảm ơn tôi, theo quy định công ty, phạt ba trăm tệ. Không có lần sau." 

Nụ cười cứng lại trên môi, tôi thực sự cảm thấy mình cười còn khó hơn khóc, nhưng vẫn phải gắng gượng nói một câu: 

Ca… Cảm ơn sếp! 

Thẩm Dĩ Tu: Không khách sáo. 

Tôi: ……

7.

Ba trăm tệ! 

Ba trăm tệ! 

Trước đây không hiểu câu

"một đồng cũng làm khó anh hùng," bây giờ tôi đã thấm thía... 

Rời khỏi văn phòng. 

Tôi đứng một mình ở cầu thang, điên cuồng vung nắm đ.ấ. m vào không khí, xả giận một hồi. Kết quả, vừa quay đầu lại đã thấy Thẩm Dĩ Tu đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi. 

Tôi lập tức sững người, mặt nở nụ cười giả lả: Sếp đấy ạ. 

Thẩm Dĩ Tu nhướn mày: Đấm cũng khá đấy. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!