60.
Trên đường về, Tần Nhã chặn đường tôi,
"À, vừa nãy ngại quá… tôi chỉ đùa thôi, không ngờ cậu nhỏ lại còn ở thư phòng muộn như thế."
Tôi cắn môi, nhỏ giọng nói, À, không sao đâu.
Tần Nhã nhếch miệng cười, ghé sát vào tôi, nói nhỏ,
"Chị có phải tên Hướng Nam Nguyệt không?"
Nghe vậy, tôi sững người.
Tần Nhã:
"Hahaha, nhìn biểu cảm của chị, tôi biết ngay mà! Tôi đã nói rồi, làm sao cậu nhỏ lại đuổi theo một nhân viên vào trong hẻm chứ. Hóa ra là đuổi theo người trong lòng!"
Tần Nhã nói thẳng thắn đến mức tôi đỏ mặt vì bị trêu, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.
"Chị với cậu ấy cãi nhau à?"
Tần Nhã hỏi tiếp.
Tôi ngẩn người, nhìn vẻ lanh lợi của cô gái trước mặt, chợt cảm thấy cô ấy cũng đáng để tâm sự. Tôi thấp giọng đáp, Tôi đã mắng anh ấy…
Phụt…
Nghe vậy, Tần Nhã bật cười thành tiếng, rồi hỏi ngay,
"Chị mắng cậu ấy đến mức khóc luôn hả?"
Tôi: ……
"Ơ này, chị có phải suýt chút nữa đã cưới người khác không?"
Tôi khựng lại, ngượng ngùng gật đầu, Sao em biết?
Nghe nói thôi.
Tần Nhã nhướng mày, rồi cười hì hì,
"Đợt chị sắp cưới, em cũng đi Giang Đô chơi. Kết quả là cậu nhỏ ngày nào cũng uống rượu say khướt, một mình trốn trong phòng khóc, chẳng thèm để ý đến em. Không ngờ mẹ em nói cậu em từ nhỏ ấy, đã mít ướt rồi."
Ơ…
Đây không phải lần đầu tôi nghe nói Thẩm Dĩ Tu khóc, nhưng lần nào nghe cũng cảm thấy khó tin cả.
Bây giờ lại có chút hối tiếc.
Nếu tôi biết được tình cảm của anh ấy sớm hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác.
Tôi từng nghĩ rằng hiện thực đã phá tan lớp ngăn cách trong cuộc sống, cuộc đời tôi đã định sẵn là bốn bề gió lộng.
Nhưng không ngờ rằng, gió cũng có lúc dừng lại.
Người mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ thuộc về mình, lại đợi tôi lâu đến vậy…
61.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!