Chương 12: (Vô Đề)

45. 

Cố Cẩn Hiên đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra đầy đầu. 

Nhìn chung cư tối mờ, Hứa Ninh đỡ tay Cố Cẩn Hiên, khó nhọc hỏi: 

"Nguyệt Nguyệt, có xe không?" 

Tôi cầm điện thoại, bất đắc dĩ nói:

"Giờ này khó gọi được taxi." 

Nhìn vẻ mặt đau đớn của Cố Cẩn Hiên, tôi không khỏi đưa mắt quan sát xung quanh, bất chợt thấy một chiếc xe màu đen không xa, vội vàng bước tới, gõ cửa kính xe. 

Ngay sau đó. 

Cửa sổ xe hạ xuống. 

Dáng vẻ mơ màng ngái ngủ của Thẩm Dĩ Tu hiện ra trước mắt, tôi lập tức nghẹn lời. 

Giờ này. 

Anh ấy làm gì ở đây… 

… 

"Tài xế, đến bệnh viện …" 

Hứa Ninh đẩy Cố Cẩn Hiên lên xe, sau đó nhìn tôi:

"Nguyệt Nguyệt, cậu ngồi ghế trước đi." 

Không gian trong xe tối mờ. 

Mùi hương lạnh lẽo quen thuộc vương vấn mãi không tan. 

Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh Thẩm Dĩ Tu, không nhìn rõ biểu cảm hiện giờ của anh ấy, chỉ giả vờ bình tĩnh cài dây an toàn vào. 

Đừng đụng vào tôi. 

Cố Cẩn Hiên tựa vào ghế sau, đau đến mức hít thở khó khăn. 

Hứa Ninh cười lạnh:

"Ai thèm đụng vào anh, chúng tôi đang ngủ yên lành. Ai bảo anh đột nhiên chạy vào? Không bị đánh thì ai bị?" 

Cố Cẩn Hiên hơi sốt ruột, bực bội nói: Tôi uống say… 

Hứa Ninh:

"Ma mới tin, anh còn ôm tôi gọi chị nữa. Ai là chị của anh chứ. Tôi thấy anh không phải uống say, mà muốn nhân cơ hội giở trò thì có!" 

Hai người họ cứ cãi nhau suốt dọc đường. 

Tôi cắn môi, khẽ nói: Đừng cãi nữa. 

Câu nói của tôi bị hai người họ coi như gió thoảng qua tai. 

Câm miệng hết. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!