35.
Tối hôm đó, quán bar đột ngột đóng cửa sớm, tặng mỗi người một chai rượu.
Tôi cầm chai rượu đứng ở cửa, ngước lên nhìn ánh đèn vàng. Không biết có phải số phận trêu ngươi không, nếu biết quán bar sẽ đóng cửa sớm, có lẽ tôi đã đi theo Thẩm Dĩ Tu.
"Nguyệt Nguyệt, điện thoại tớ đâu? Tớ gọi xe."
Hứa Ninh hai má đỏ bừng, xoa xoa thái dương. Cậu ấy giơ tay lấy điện thoại trong túi tôi ra, vô tình mở lên lẩm bẩm đọc:
"Nguyệt Nguyệt, đây là tin nhắn gì vậy, tớ không đọc rõ chữ..."
Hả?
Tôi cúi xuống nhìn, nhất thời sững người.
[Bố]: Con bé rắc rối, lại còn bảo bạn trai mình là sếp.
[Bố]: Con đang ở đâu thế? A Tu gọi điện cho con mà con không nghe.
[Bố]: Người ta định trung thu đưa con về nhà ra mắt, con nhớ chú ý lời ăn tiếng nói biết chưa?
Thẩm Dĩ Tu muốn Trung Thu đưa tôi về nhà ra mắt?
Hứa Ninh khoác tay lên vai tôi, ngái ngủ ậm ừ. Tôi đỡ lấy cơ thể cậu ấy, nhưng lòng lại chẳng còn sức lực, chỉ biết đăm đăm ngơ ngẩn nhìn vào màn hình.
36.
Hôm sau.
Tôi chuẩn bị bữa sáng cho Hứa Ninh, chần chừ mãi, cuối cùng vẫn quyết định đến công ty.
"Ôi! Nguyệt Nguyệt đến rồi! Có tin hot đây!"
Tôi nhìn đồng hồ trên tường, ước chừng Thẩm Dĩ Tu chưa đến, cẩn thận đặt túi xuống, nhìn về phía đồng nghiệp.
Đồng nghiệp cười đến mức không ngậm miệng được, nhỏ giọng phấn khích nói:
"Tối qua đến lượt tớ làm thêm, khi mang tài liệu qua, tớ thấy sếp đang khóc đấy! Khóc dữ dội luôn! Tôi không dám gõ cửa! Trời ơi, lần đầu tiên mới thấy! Sếp khóc! Dạo này công việc vẫn ổn mà…"
Đầu óc tôi như nổ tung, một đồng nghiệp khác cũng cười rộ lên:
"Không biết là chị em nào phát huy xuất sắc làm sếp phải khóc đây!"
Tiếng cười trong văn phòng vang lên không ngừng.
Đồng nghiệp còn cố kéo tôi vào cuộc, huých nhẹ cánh tay tôi, cười nói:
"Nguyệt Nguyệt, cậu có cơ hội rồi đấy!"
Tôi: …
Tôi siết c.h.ặ. t t.a. y áo, hoàn toàn không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Cơ hội…
Cơ hội đi gặp Diêm Vương sao…
Thẩm Dĩ Tu khóc?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!