1.
Lại là anh ta! Thẩm Dĩ Tu!
Ch. ết tiệt!
Chỉ thấy anh ta nhếch nhẹ chân mày, thậm chí cười mỉa:
"Không ngờ đấy, phạm vi công việc của cô cũng rộng thật."
Tôi lặng lẽ thò đầu ra, chỉ để lộ đôi mắt, cười gượng gạo vẫy tay ngượng ngùng:
Cái đó, sếp à…
Thẩm Dĩ Tu:
"Mai vào văn phòng gặp tôi."
Tôi: ...
Dạ, được ạ...
Không còn lời nào để nói, tôi chỉ biết gượng cười đáp lại. Cho đến khi video tắt hẳn, tôi ngồi thừ ra, nhìn màn hình đen ngòm trước mặt, lòng rối bời.
Vì ...
Đây chưa phải điều tồi tệ nhất. Điều tồi tệ hơn chính là…
Cách đây không lâu, tôi bị chồng chưa cưới bỏ rơi, khiến bố mẹ tôi tức giận lên tăng xông đến mức phải nhập viện.
Gánh nặng kinh tế của gia đình đột ngột đổ hết lên vai tôi.
Chưa hết, tên kh. ốn không ra gì ấy còn cho thuê căn nhà cưới mà chúng tôi mua chung cho... mối tình đầu đáng ch. ết của tôi, Cố Cẩn Hiên.
Nếu cuộc đời là một trò chơi, thì trò chơi của tôi nhất định chứa đầy lỗi bug.
2.
Bị áp lực kinh tế cùng thời gian đè nặng, tôi vẫn chưa thể kiện tụng mà chỉ nghĩ đến việc liều mạng kiếm tiền càng nhanh càng tốt để vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Kết quả, buổi phỏng vấn cho công việc mới lại tình cờ gặp phải Thẩm Dĩ Tu.
Ch. ết thật.
Thật sự ch. ết chắc rồi.
Bụng đói kêu òng ọc, chán nản mở cửa phòng, liền thấy ngay tên Cố Cẩn Hiên.
Tên này giàu như thế, tại sao lại phải đến thuê nhà ở đây? Có phải cố tình chọc tức tôi không?
Nói thật, tôi không hiểu nổi.
Nhưng tôi cũng chẳng còn tâm trạng để hỏi, liền đi thẳng đến tủ lạnh. Mở ra, bên trong đầy ắp các loại rau củ đủ màu sắc, trong khi hộp trứng duy nhất của tôi ở một bên trông thật thảm hại.
"Chị làm gì trong phòng mà giờ mới thấy đói? Muốn ăn gì thì cứ lấy."
Cố Cẩn Hiên vừa lau tóc bằng khăn vừa nói. Đôi mắt dài đuôi hơi nhếch, ánh nhìn có vẻ chân thành, hoàn toàn khớp với hình ảnh thiếu niên trong trí nhớ tôi.
Nhưng tôi biết rất rõ, đôi mắt xinh đẹp kia vừa biết mê hoặc, vừa biết gạt người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!