……
Thịnh Thanh Lê cảm thấy run rẩy trong vài giây, cô không thể tin nổi mà nhìn về phía Bùi Thanh Từ, quên cả phản ứng.
May mắn là Bùi Thanh Từ không làm quá.
Anh dừng lại một chút, nhẹ nhàng di chuyển bàn tay cô ra khỏi môi mình, thuận tiện nắm lấy cổ tay cô, cụp mắt nhìn cô, Xin lỗi.
Anh đã không thể kiềm chế được.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp và khàn khàn của anh, Thịnh Thanh Lê bừng tỉnh, đôi tai đỏ ửng, má cũng đỏ hẳn lên, cô hít thở khó khăn, đôi môi mấp máy, Anh...
Anh sao?
Bùi Thanh Từ cúi người xuống, chạm nhẹ vào mũi cô, hơi thở ấm áp phả lên gương mặt cô, Cô Thịnh.
Thịnh Thanh Lê khẽ run rẩy hàng mi dài, buột miệng thốt ra một câu, Biến thái.
Lòng bàn tay cô ẩm ướt, có một cảm giác khó chịu không nói nên lời, giống như... rất giống với cảm giác trước đây khi anh nhờ cô giúp đỡ.
Nghe thấy lời này, Bùi Thanh Từ nhếch môi, chân mày hơi nhướng lên,
"Vậy mà đã biến thái rồi sao?"
Anh nhìn cô, chậm rãi nói,
"Xem ra những năm qua cô Thịnh tiếp nhận..."
Chưa kịp nói hết câu, Thịnh Thanh Lê đã không thể chịu nổi mà dẫm mạnh lên chân anh, Im đi.
......
Bùi Thanh Từ nhíu mày vì đau, cười khẽ,
"Được rồi, không chọc em nữa."
Giữa lông mày anh thoáng hiện ra chút mệt mỏi, giọng anh thấp đi khi hỏi,
"Có cần ôm một cái không?"
Thịnh Thanh Lê ngạc nhiên, ngẩng mặt nhìn anh trong khoảnh khắc này.
Sau vài giây im lặng, cô chủ động đưa tay ra, vòng qua eo anh,
"Năm phút, phí dịch vụ."
Bùi Thanh Từ cười khẽ: Nghe theo cô Thịnh.
Cái ôm đối diện này cho phép họ cảm nhận sự hiện diện thực sự của đối phương, giúp những trái tim không ngừng lay động có được nơi an yên để trú ngụ.
Nhận ra điều này, Thịnh Thanh Lê có chút ngơ ngẩn.
Cô không thể ngừng suy nghĩ liệu mình có đang quá khắt khe không.
Đang nghĩ gì vậy? Nhận thấy sự im lặng của cô, Bùi Thanh Từ hỏi nhẹ nhàng.
Thịnh Thanh Lê im lặng một lúc, rồi hỏi khẽ:
"Anh có thấy em... quá nhạy cảm không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!