Chương 15: (Vô Đề)

Ngồi xuống xong, Thịnh Thanh Lê bắt đầu hối hận, không biết đây là lần thứ mấy trong ngày.

Cô lẽ ra nên ở trong phòng ăn món giảm cân, chứ đến nhà hàng ăn món ngon làm gì? Cô là một diễn viên nữ, có xứng đáng không?

Sau khi cảm thấy hối hận, Thịnh Thanh Lê mặt không biểu cảm lật thực đơn lên và bắt đầu gọi món.

Khi Thịnh Thanh Lê gọi đến món thứ năm, Đồng Đồng nhắc,

"Chị Lê Lê, chúng ta không ăn hết nhiều như vậy đâu."

Thịnh Thanh Lê nhìn cô bằng ánh mắt buồn bã,

"Chị nghĩ chị cần ăn nhiều hơn để bổ não."

"…… Vậy em mua hạt óc chó cho chị nhé?" Đồng Đồng hỏi.

Thịnh Thanh Lê hơi nghẹn lời, gập thực đơn lại, Thôi bỏ đi.

Cô đẩy thực đơn về phía Đồng Đồng,

"Em xem còn muốn gọi thêm gì không."

"Em không muốn gọi thêm." Đồng Đồng nói,

"Em muốn bớt một món đi. Chị mỗi món chỉ ăn được hai miếng, một mình em không thể ăn hết phần còn lại."

Thịnh Thanh Lê: Tùy em.

Trong lúc chờ đồ ăn được mang ra, Thịnh Thanh Lê vô tình ngước mắt lên, nhìn thấy người ngồi đối diện với cô.

Bùi Thanh Từ dường như từ đầu đến cuối không hề nhận ra sự hiện diện của cô. Dù lúc cô nói chuyện với Từ Hành Việt hay khi cô bước qua bên cạnh anh, anh cũng không dành cho cô dù chỉ một chút chú ý.

Bây giờ cũng vậy.

Bùi Thanh Từ không mang trợ lý theo, một mình anh cúi đầu ăn uống.

Anh ăn rất thanh nhã, Thịnh Thanh Lê nhớ lại lần đầu gặp anh, khi đó anh rất nghèo. Lúc ấy cô từng thắc mắc, một người nghèo như vậy sao lại có khí chất cao quý và phong thái lịch sự khó ai có thể bỏ qua như thế.

Sau này, Thịnh Thanh Lê đã tìm ra câu trả lời.

Người này không phải là thật sự nghèo, anh ta chỉ là một

"thiếu gia từ trên trời rơi xuống", từ gia đình danh gia vọng tộc ra ngoài để trải nghiệm nhân gian khổ cực.

Vì điều này, Thịnh Thanh Lê đã tức giận suốt một thời gian dài.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cô, Bùi Thanh Từ từ tốn ngước mắt lên nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau từ xa.

Chỉ một lát sau, Thịnh Thanh Lê hừ nhẹ một tiếng rồi quay đi.

Dù khoảng cách xa, Bùi Thanh Từ vẫn cảm nhận được sự kiêu ngạo và bực bội của cô, anh cười nhẹ mà không nói, từ từ thu lại ánh mắt.

Không lâu sau, đồ ăn mà hai người gọi được mang lên.

Như dự đoán của Thịnh Thanh Lê và Đồng Đồng, cô chỉ thử ba miếng mỗi món, rồi đặt đũa xuống.

Sự phóng túng của cô luôn có chừng mực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!