Chương 38: Xuất du

"Bạch đại ca, Tư Diệu nó làm sao vậy?" Thượng Quan Vân sợ hãi hỏi.

"Quản Vân… Thân thể Tư Diệu không thích hợp kế thừa hoàng vị." Bạch Tang Vận bịa một lời nói dối, hắn mấy ngày trước mới phát hiện Lưu Tư Diệu thân là trưởng tử nội sườn chân thế nhưng không có bớt truyền mấy đời của Lưu gia, sau đó hắn ép hỏi Hồng Hạnh mới biết, Lưu Tư Diệu là hài tử sau khi Thục phi tư thông với người khác có mang, bây giờ Thục phi đã chết, tên nam tử kia sau khi Thục phi chết cũng đã tự sát thân vong, hiện giờ, hài tử là vô tội, chuyện này hắn vô luận như thế nào cũng không thể để cho người khác biết, càng không thể để cho Lưu Hoài Diệp biết.

Nếu truyền ra ngoài, không thể nghi ngờ là đánh Hoài Diệp một cái bạt tai trước mặt người trong thiên hạ, hơn nữa Diệu nhi cũng sẽ có nguy hiểm.

Hiện tại ngoại trừ hắn và Hồng Hạnh, không có người thứ ba biết chuyện này, mà Hồng Hạnh… Vì Hoài Diệp, cũng vì Tư Diệu, hắn lần đầu tiên mở miệng uy hiếp người khác, lấy tính mạng cả nhà Hồng Hạnh đổi lấy bí mật này.

Nghĩ đến chính mình lúc ấy nói ra lời uy hiếp Hồng Hạnh kia, Bạch Tang Vận liền cảm thấy không thở nổi.

"Bạch đại ca, Tư Diệu nó…" Thượng Quan Vân không rõ lời của Bạch Tang Vận là có ý gì, nhưng thấy Bạch Tang Vận không lên tiếng nữa, hắn cũng sẽ không hỏi lại, thân lớn lên ở hoàng gia, hắn tự nhiên biết có một số việc là không thể hỏi nhiều,

"Bạch đại ca, ngươi cũng đừng quá lo lắng việc này, Lưu Hoài Diệp không phải còn có một thân đệ sao?"

Thượng Quan Vân thủy chung không thể gọi Lưu Hoài Diệp là hoàng thượng.

"Quản Vân… Hoài Uyên hắn… cũng thích một nam tử…" Bạch Tang Vận cười khổ, nam tử mến nhau từ khi nào lại thành chuyện bình thường.

A! Thượng Quan Vân kinh hô,

"Vậy… Vậy không phải còn có những huynh đệ khác sao?"

Bạch Tang Vận lắc đầu,

"Mấy người khác mặc dù cũng là huynh đệ của Hoài Diệp, nhưng thứ nhất, bọn họ và Hoài Diệp không phải cùng một mẹ sinh ra, thứ hai… sau chuyện cung biến lần nọ, Hoài Diệp rất bất mãn với bọn họ, con nối dõi của bọn họ, Hoài Diệp cũng không nghĩ đến."

Đâu chỉ là rất bất mãn, căn bản là không muốn nhìn đến đi, biết việc này đều là vì mình mà ra, nhưng Bạch Tang Vận không thể khuyên bảo Lưu Hoài Diệp thay đổi tâm ý,

"Hơn nữa… chuyện Tư Diệu… Ta bây giờ không thể nói cho Hoài Diệp, nếu bảo hắn buông Tư Diệu sửa lập con nối dõi của những người khác làm thái tử, hắn sẽ sinh nghi."

Thượng Quan Vân nghe ra chút ý tứ, chuyện Lưu Tư Diệu không đơn giản là vấn đề thân thể như thế, nhưng hắn không hỏi nhiều.

"Bạch đại ca… Lưu Hoài Diệp còn có phi tử, để cho những nữ nhân kia lại sinh mấy hài tử không phải là được rồi sao?"

Chuyện sinh hài tử… vẫn là từ nữ tử mà đến đi.

"Ta cũng muốn… Nhưng là… Hoài Diệp không muốn." Ngọt ngào trong lòng Bạch Tang Vận đã bị ưu phiền thay thế, chuyện tình con nối dõi, hắn không thể mặc Hoài Diệp, nếu không, hắn chính là tội nhân của Huệ Diệu.

"Bạch đại ca… Ngươi hẳn là nên cao hứng mới phải, Lưu Hoài Diệp thực sự rất thích ngươi đấy." Thượng Quan Vân hâm mộ nói.

Bạch Tang Vận nghe vậy cười khổ một tiếng, "Quản Vân, nếu Hoài Diệp là nam tử bình thường, ta sẽ không để ý chuyện con nối dõi như thế, lúc trước thích bọn họ, ta đã biết chính mình vô duyên với con nối dõi, nhưng Hoài Diệp… hắn là hoàng thượng, hắn cần con nối dõi kế thừa giang sơn của hắn, kế thừa Huệ Diệu.

Bằng không, sau này tranh giành vương vị, Huệ Diệu tất sẽ đại loạn.

"Có một số việc, hoàng gia dù sao vẫn là hoàng gia."Bạch đại ca… Ngươi đừng lo lắng, chuyện hài tử… chuyện hài tử chung quy sẽ có biện pháp.

"Thượng Quan Vân cúi đầu xoay cốc sứ trong tay, ngữ khí có chút bất ổn."Quản Vân, thật sự xin lỗi, việc này ta vốn không nên nói với ngươi.

"Tưởng rằng Thượng Quan Vân đang khó chịu vì mình, Bạch Tang Vận vội vã an ủi,"Quản Vân, chuyện hài tử, ta sẽ nghĩ biện pháp, thật sự không được… ta sẽ bảo Khuyết Dương hạ dược cho Hoài Diệp đi.

"Ngẫm lại, cũng chỉ có thể như vậy."A…

"Thượng Quan Vân ngẩng đầu,"Bạch đại ca… Ngươi không muốn sống nữa, Lưu Hoài Diệp… Lưu Hoài Diệp hắn sẽ…

"Nam tử kia, nếu Bạch Tang Vận thực sự làm như vậy, không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa đi."Được rồi được rồi, ta cũng nói nói vậy mà thôi, Quản Vân, chớ bận tâm vì ta, ngươi ở chỗ này lâu như vậy ta còn chưa xuất cung đi một chút với ngươi đâu, ngày mai trời đẹp, ta ngươi xuất cung đi.

"Hắn cũng nên đi xem Tả thúc bọn họ."Được, Bạch đại ca, chúng ta ngày mai khi nào đi?"

Thượng Quan Vân vừa nghe cực kỳ cao hứng, rốt cuộc có thể xuất cung. Thấy Thượng Quan Vân cao hứng như thế, Bạch Tang Vận có chút tự trách, chính mình gần đây thực sự bỏ quên người này quá nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!