Chương 31: Chuyện trước kia (Tam)

Thiếu gia? Mở cửa nhìn thấy người ngoài cửa, hộ viện gác đêm vô cùng kinh ngạc.

"Lưu Đại, mọi chuyện trong trang đều tốt cả chứ." Bạch Tang Vận đêm khuya chạy về Bạch gia trang vẻ mặt mệt mỏi hỏi.

Cùng ngày Khuyết Dương cứu người nọ về hiệu vải của Bạch gia trang ở cách trấn xảy ra vấn đề, hắn lại vội vàng đi xử lý, nhưng không nghĩ rốt cuộc lại tốn gần nửa tháng.

"Thiếu gia yên tâm, trong trang tất cả đều bình an, chính là nhị thiếu từ sau khi thiếu gia đi rồi thì cả ngày rầu rĩ không vui." Lưu Đại che miệng cười trộm.

Bạch Tang Vận thở dài, hắn cũng biết Khuyết Dương sẽ sinh khí,

"Người kia còn ở trong trang sao? Tả thúc có tìm được"nhân sâm ngàn năm?

Chuyện bỗng nhiên xảy ra, hắn buộc lòng phải giao việc bên trong trang cho Tả thúc xử lý.

"Thiếu gia, ngày thứ ba sau khi người đi thủ hạ của người kia liền tìm tới, nghe nói cần"nhân sâm ngàn năm

"bọn họ cách một ngày liền tìm được một cây, thiếu gia, ta xem mấy ngày họ không giống người bình thường, thiếu gia vẫn là để ý thì tốt hơn, thương thế của người kia không nhẹ, bây giờ còn dưỡng trong trang, Tả tổng quản an bài người của hắn ở tại Tây viện."

"Ừm, Lưu Đại, vất vả các ngươi."

Nghe xong lời của Lưu Đại, Bạch Tang Vận khẽ nói với Lưu Đại, từ sau khi Khuyết Dương bị thương, người trong trang nhiều hơn, cả đêm cũng có người tuần sát trong trang.

"Thiếu gia, chúng ta không vất vả, ngươi mau về phòng nghỉ ngơi đi." Lưu Đại biết thiếu gia nhà mình luôn thương cảm hạ nhân, nhìn ra sự mệt mỏi của Bạch Tang Vận, Lưu Đại vội vàng nói.

Được. Ấn ấn thái dương phát đau, Bạch Tang Vận về phòng.

Thở một hơi, Bạch Tang Vận nằm thẳng lên giường, mệt chết đi, vốn hắn có thể về trễ mấy ngày, nhưng lại nhận được tin một vị cữu gia trong tộc mất trước đó vài ngày, hắn không thể không đi một chuyến, vì thế liền hai ngày chưa nhắm mắt xử lý tốt chuyện hiệu vải sau đó hắn mới dám quay về, tuy rằng có thể đi thẳng, nhưng nếu không trở lại nói một tiếng với Khuyết Dương, Khuyết Dương sẽ lại càng sinh khí đi.

Lúc đi hôm đó, Khuyết Dương vốn muốn đi cùng mình, nhưng hắn không muốn Khuyết Dương bỏ lỡ bài vở, cũng biết sau khi đi sẽ rất bận rộn, không muốn Khuyết Dương chịu khổ, vì thế để cậu lưu tại trong trang, hắn không phải không thấy được bất mãn trong mắt Khuyết Dương, nhưng là, cậu dù sao vẫn còn nhỏ, vẫn chưa tới tuổi đi theo mình khắp nơi.

Ca… Mở mắt, lại nhìn thấy người đang nghĩ đến xuất hiện trong phòng, Bạch Tang Vận ngồi dậy,

"Khuyết Dương? Sao còn chưa ngủ?"

"Ca, ta giúp ngươi đun chút nước, ngươi gột rửa, nghỉ ngơi." Đốt nến, thấy Bạch Tang Vận tiều tụy, Lam Khuyết Dương cảm giác một trận khó chịu trong lòng.

Được… Giọng nói của Bạch Tang Vận sớm đã trở nên khàn khàn, khẽ mỉm cười, hắn ấn vào ấn đường của Lam Khuyết Dương,

"Khuyết Dương… Ca không còn khí lực, ngươi hầu hạ ca một chút đi."

Quả nhiên, hai tròng mắt thoáng sụp xuống kia trong nháy mắt tỏa sáng.

Ừm. Xoay người chạy ra, Lam Khuyết Dương không thấy được dáng tươi cười sủng nịch trên mặt Bạch Tang Vận.

………

"Ưm… Khuyết Dương… Nhẹ chút."

"Ca, như vậy được chưa?"

Ừ, như vậy là vừa…

Nhiệt khí tỏa ra khắp phòng, Bạch Tang Vận ghé vào cạnh thùng gỗ, Lam Khuyết Dương ở phía sau xoa bóp huyệt đạo trên lưng hắn giúp hắn đỡ mệt. Cái nóng của nước, sự thoải mái trên lưng, khiến cho Bạch Tang Vận đang mệt mỏi thấy buồn ngủ.

Ngay lúc ý thức rời xa, Bạch Tang Vận dường như nghe được có người mở cửa đi đến, hắn vô cùng mệt mỏi còn chưa kịp mở mắt nhìn, liền lâm vào trong mê man.

Điện hạ. Lam Khuyết Dương xoay người chắn người trong thùng tắm, sau khi hành lễ với người vừa tới không đợi người tới nói ra liền đứng lên.

Hắn không nghĩ người mình mang về lại là đương kim thái tử Lưu Hoài Diệp, càng không nghĩ người hắn mang về lại là người hắn tuyệt đối không muốn người phía sau gặp phải. Mang theo tâm tư ngọc thạch câu phần (1), Lam Khuyết Dương đã tính toán tình huống xấu nhất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!