Nếu không có thiên tính tự cao của Lam Khuyết Dương, giờ phút này chắc chắn sẽ cực kỳ sợ hãi, vẻ mặt không thay đổi nhìn Mạc Tang Ức, Lam Khuyết Dương thản nhiên hỏi:
"Ca, ngươi nghe ai nói? Ta tại sao không biết."
Mạc Tang Ức nhíu mi lại, nói:
"Không phải nghe ai nói, là vừa mới trong mộng, có người thấy không rõ dung mạo nói." Có chút bất an lôi kéo Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức hỏi lại:
"Khuyết Dương, ngươi đã từng nghe thấy"thất tinh tích hồng?
Vì sao lúc nghĩ đến thất tinh tích hồng này đáy lòng lại có cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân.
Ca… Lam Khuyết Dương nghiêng người đặt người kia dưới thân, cởi vạt áo Mạc Tang Ức ra, lấy đầu ngón tay sờ lên hồng lệ nhàn nhạt kia,
"Ta chưa từng nghe thấy"thất tinh tích hồng
"gì, chắc là ca nếu cảm thấy nóng, mấy viên chí này sẽ hồng hơn chút."
"A? Ta sao không biết còn có như vậy?" Bắt lấy tay Lam Khuyết Dương, Mạc Tang Ức không cho hắn sờ xuống nữa.
"Ca lúc tắm rửa có thể nhìn thử xem."
Lam Khuyết Dương thu tay lại, sửa sang lại quần áo của Mạc Tang Ức.
Mạc Tang Ức bán tín bán nghi, nghe Lam Khuyết Dương vừa nói như vậy, cũng không suy nghĩ thêm về chuyện thất tinh tích hồng kia nữa, có điều vẫn chưa buồn ngủ, Mạc Tang Ức định ngồi dậy, lại không nghĩ vừa mới ngồi dậy đã bị Lam Khuyết Dương ôm lấy.
"Ca, ngươi ngủ cùng ta một lát đi."
Lam Khuyết Dương đắp kín chăn, bộ dáng muốn ngủ.
Mạc Tang Ức nhìn hắn, cười cười, ôm Lam Khuyết Dương nói:
"Được, ca cùng ngươi."
Một lát sau, Mạc Tang Ức vốn không hề buồn ngủ lại đột nhiên cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng nề, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Mà Lam Khuyết Dương có chút buồn ngủ lại sau khi Mạc Tang Ức ngủ không lâu, hai mắt mở ra lấp lánh.
………
"Ngươi là nói trí nhớ Tang Ức có triệu chứng khôi phục?" Bên trong hậu hoa viên, thần sắc Lưu Hoài Diệp ngưng trọng hỏi Lam Khuyết Dương. Lam Khuyết Dương gật đầu, trước đó hắn đã nói rất rõ ràng.
Lưu Hoài Diệp chắp tay sau lưng bước chân đi tới đi lui, lúc trước thái y cũng đã nói, sau này Tang Ức rất có thể sẽ nhớ lại chuyện trước đây, cho nên bọn họ đều cực kỳ cẩn thận.
Vốn hắn mặc dù thường gặp ác mộng, nhưng sau khi tỉnh lại thi không nhớ rõ, nhưng hôm nay, hắn không chỉ nhớ rõ, còn nói ra thất tinh tích hồng… Cứ tiếp như thế này, khó đảm bảo Tang Ức sẽ không nhớ lại.
Nhớ lại lời Tang Ức nói với mình trước khi chết lần trước, tâm Lưu Hoài Diệp đột nhiên thoáng siết lại.
"Khuyết Dương, có thuốc gì có thể làm cho Tang Ức uống xong không thể nhớ lại chuyện trước đây không?" Xoay người lại, Lưu Hoài Diệp hỏi.
"Có thì có, nhưng loại thuốc kia sơ sẩy một cái, sẽ làm cho người trở nên đần độn, ta sẽ không cho hắn dùng." Lam Khuyết Dương không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng hắn không thể liều lĩnh mạo hiểm việc này.
"Ngay cả ngươi cũng không được sao?"
Lưu Hoài Diệp không nghĩ Lam Khuyết Dương giỏi về dụng độc nhưng lại nói như vậy.
"Cho dù được, ta cũng sẽ không cho hắn dùng, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (1)." Lam Khuyết Dương từ chối, ở y xem ra, y thà rằng đi cùng ca, cũng không nguyện hắn biến thành người si ngốc.
Lưu Hoài Diệp cũng biết việc này mạo hiểm quá lớn, nhưng nếu Tang Ức nhớ lại, vậy lại nên làm thế nào cho phải, hắn lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!