Mạc Tang Ức ngồi trên giường, sau khi nghe thấy cửa phòng mở ra, trong phòng không còn âm thanh khác, nghĩ rằng Khuyết Dương chắc chắn cũng đã đi ra ngoài, mới giật màn ra định bụng tìm y phục của mình, chân vừa mới vươn ra khỏi chăn, Mạc Tang Ức đã bị người đứng bên làm cho hoảng sợ.
Khuyết Dương?!
Mạc Tang Ức hoảng sợ hô, người này vẫn còn đang ở trong phòng!
"Ca, mấy cái này bẩn rồi, đổi bộ sạch đi." Lam Khuyết Dương đem màn vén lên, nhặt lên áo lót, trù khố và tiết khố bị vứt trên mặt đất đặt lên ghế, từ bên cạnh lấy ra một bộ y phục mới, cũng ngồi trên giường.
Đôi chân trần lại chậm chạp lui về trong chăn, Mạc Tang Ức một tay ấn giữ chăn trên người, một tay đỡ lấy y phục, thấy Lam Khuyết Dương ngồi ở kia không có ý đứng dậy, khó xử mở miệng:
"Khuyết Dương…Ngươi…Ngươi quay lưng đi, ca…mặc y phục."
Hắn bây giờ không mảnh vải che thân, thật sự không muốn mặc y phục trước mặt Khuyết Dương.
"Ca, hoàng thượng có thể nhìn ngươi, ta không thể nhìn sao? Ngươi chính là ca ta." Lam Khuyết Dương không động đậy nhìn người vẻ mặt đang dần ửng hồng, ngữ điệu thản nhiên, ánh mắt u ám.
Mạc Tang Ức vừa nghe, mặc dù cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể bác lại. Nếu Hoài Diệp có thể đối mình như thế, vậy hắn vì sao không thể mặc y phục trước mặt Khuyết Dương?
Lời này nghe lên cũng có đạo lý như thế, nhưng… nhưng tưởng tượng đến phải đối mặt Khuyết Dương như vậy, hắn liền cảm giác thân mình lại bắt đầu như bị thiêu cháy, tim cũng đập đến kịch liệt. Đây… Đây đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?
"Ca, mau mặc vào, coi chừng cảm lạnh."
Thấy Mạc Tang Ức không nhúc nhích, Lam Khuyết Dương cầm lấy áo trong, định bụng tự mình động thủ hầu hạ người này mặc y phục.
"Khuyết Dương…Ta tự làm."
Cầm y phục qua, Mạc Tang Ức cúi đầu không dám nhìn Lam Khuyết Dương, chậm rãi buông tay cầm chăn ra, trong nháy mắt buông tay, từng dấu hồng ấn trước ngực lộ ra. Bất chấp cảm thấy ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình, Mạc Tang Ức rất nhanh mặc vào áo lót, một lúc sau đã thắt xong vạt áo.
Tiếp theo đến lượt mặc tiết khố, cho dù Mạc Tang Ức có tín nhiệm Lam Khuyết Dương ra sao, nhưng lúc này hắn lại như thế nào cũng không dám xốc chăn lên, với Hoài Diệp… luôn là người nọ chủ động, hắn ngăn cũng ngăn không được, nhưng bây giờ… Nghĩ đến người trước mặt này cứ như vậy nhìn thấy chính mình, hắn làm không được.
Khuyết Dương… Mạc Tang Ức gần như cầu xin hô,
"Ngươi… Ngươi xoay người sang chỗ khác."
"Ca, hoàng thượng có thể nhìn, ta lại không thể nhìn sao? Hay là nói, ở trong lòng ca, hoàng thượng so với ta thân thiết hơn nhiều?" Khác với ngày xưa, Lam Khuyết Dương lúc này dị thường kiên trì, hoàn toàn không để ý lời cầu xin của Mạc Tang Ức.
Trong lòng biết chính mình quả thật có chút khách khí, cũng không muốn Khuyết Dương bởi vậy mà nghĩ nhiều, trong lòng Mạc Tang Ức đấu tranh, ước chừng đã qua một nén hương, hắn mới có đủ dũng khí, xốc chăn lên.
Hạ thân bị người nhìn chằm chằm, hai tay Mạc Tang Ức phát run nghĩ muốn mặc vào tiết khố, nhưng ngay khi chân vừa mới luồn vào, tiết khố lại bị bị người đoạt đi.
Mạc Tang Ức bối rối ngẩng đầu nhìn, đã thấy Lam Khuyết Dương vứt tiết khố của hắn ở chân giường, trên mặt là thần sắc hắn chưa bao giờ nhìn thấy.
Ca… Tiếng nói Lam Khuyết Dương trở nên vô cùng khàn, hai tròng mắt nhìn chằm chằm vào dục vọng đã ngẩng đầu lên kia của Mạc Tang Ức,
"Chịu đựng đối với cơ thể không tốt." Nói câu Mạc Tang Ức nghe không hiểu lắm, Lam Khuyết Dương gạt màn xuống, nhất thời, trong giường tối sầm.
Mạc Tang Ức chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài, nghĩ muốn kéo chăn qua, chăn lại bị đoạt đi, hắn nhìn về phía Lam Khuyết Dương, nghĩ muốn mở miệng, lại cái gì cũng nói không ra, bên tai đều là tiếng tim mình đập.
Ca… Nhắm mắt lại.
Lam Khuyết Dương tới gần Mạc Tang Ức, khe khẽ nói. Mạc Tang Ức lập tức nghĩ cũng không nghĩ gì liền đem mắt gắt gao nhắm lại, tình cảnh lúc này, hắn đã sớm nghĩ muốn có một cái lỗ để chui vào.
Cảm giác chính mình bị người đẩy ngã, tiếp đó cái chăn bị kéo lên, sau đấy… vạt áo bị người cởi ra, Mạc Tang Ức sợ hãi mở hai mắt, đã thấy một tay Lam Khuyết Dương giữ phía trên, mà mặt hắn đã nhanh dán lên mình.
Có phần thở không nổi, Mạc Tang muốn quay đi…, lại bị người ngăn lại, mà phương pháp người nọ ngăn hắn, khiến cho hắn sợ tới mức mắt hạnh mở to.
Nghĩ muốn mở miệng hô, lại không biết ngược lại cho người nọ thừa dịp có cơ hội, lưỡi bá đạo không còn ngăn trở vọt vào trong miệng mình, cuốn lấy đầu lưỡi hắn. Tay mang theo vết chai dày động tới lui trên thân hắn, cảm giác tê dại lập tức theo ngay sau đó.
Nghĩ muốn đẩy người này ra, nhưng người này lại như cự thạch vẫn không nhúc nhích. Đôi tay từ chối dần dần vô lực, mà sau khi người nọ nắm lấy phân thân không biết dựng lên từ lúc nào của hắn, hắn lại nửa phần lực đạo cũng không có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.info.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!